Tránh cho cô uống say rồi nói bừa, vớ va vớ vẩn.
.
Chú hung dữ với em” Lệ Minh Viễn cõng Tô Noãn Tâm đi khỏi khách sạn, Tô Noãn Tâm uất ức gục vào bả vai anh nói.
“Ai biểu em không nghe lời chứ?”
“Người ta làm gì có… Rõ ràng là rất nghe lời, có chú ở bên cạnh em, em mới dám uống rượu, không có chú, em đâu có uống… Nếu không đâu có ai cõng em về nhà”
Thật ra, cũng khá là ngoan.
Khóe môi Lệ Minh Viễn cong lên, “Ngoan nào… Rất nhanh thôi sẽ về tới nhà”
“Dạ, tới nhà em muốn ôm Bạch Tuyết ngủ cùng”
“Được”
Đặt cô lên xe.
“Chú thật tốt, thích chú quá đi… Chú hung dữ với em, em cũng không ghét chú đâu”
“Sao lại không ghét anh.
”
“Bởi vì thích quá rồi, nên là không ghét nổi nữa… Giống như mẹ vậy, em yêu mẹ, mẹ đánh em, mắng em, em vẫn rất thương rất thương mẹ em: Lệ Minh Viễn hiểu rồi.
Bởi vì là người thân sẽ biến thành tình thân.
Nhưng mà tình yêu của anh và con nhóc này, vẫn chưa lâu lắm, làm sao có thể biến thành tình thân được?
Là bởi vì, tin tưởng tuyệt đối, mới dẫn đến loại tâm lý này sao?”
Không biết có phải là do ở bên cạnh, Lệ Minh Viễn cảm thấy trong lòng được an ủi bởi một cái gì đó.
Là Noãn Tâm.
Trong sách nói, tình yêu lâu ri Cô gái ngoan tên là Noãn Tâm, luôn có thể sưởi ấm trái tim anh.
Sau khi về tới nhà, Tô Noãn Tâm rất ngoan ngoãn để cho Lệ Minh Viễn giúp cô rửa mặt, rửa tay.
Bón cho cô uống