Trên bàn ăn này, rõ ràng là các thế hệ trước ngồi, nhưng mà giữa mọi người cũng không có hỏi thăm gì cả.
Lệ Minh Hoàn và Viên Cát Kỳ, đem theo con gái và con trai đi gặp mọi người rồi, một lúc nữa mới có thể trở về, Nhìn thấy Lệ Minh Viễn mấy người bọn họ đều đã đến rồi, Viên Cát mà nói: “Minh Viễn … Noãn Tâm, mọi người đều đến này chính là cô Hoài An nhỉ! Lần trước khi cô đến nhà họ Lệ, là tôi đi đến chào hỏi cô đấy … cô có còn nhớ tôi không vậy?”
Vẻ mặt của Kỷ Hoài An vô cùng ngại ngùng mà nói: “Xin chào thím baạ”
“Ôi trời … ông cụ quả thật có mắt nhìn mà, một cô gái tốt như này, sao lại không có để cho Minh Ngọc nhà tôi tiếp đón chứ … quả thật là đáng tiếc mà”
Lệ Minh Nguyệt thiếu chút nữa không xông lên che được miệng của mẹ cô ấy lại rồi.
Sao lại cái quái gì cũng nói ra được thết Ôi trời ơi.
Trời ơi.
Ông cụ làm sao dám ….
.
Đó dù sao cũng là con trai do bà ta sinh ra, chuyện hôn nhân đại sự, sao lại có thể không hỏi qua bà ta được cơ chứ?
Mặc dù là cô chủ của nhà họ Kỷ, có thể tuyệt đối lên được cái bàn này, thì chính là sự lựa chọn tốt nhất trong ngàn vạn lần.
Nhưng làm sao có thể chứ,