Có thể nội bộ bất hòa, nhưng tuyệt đối không thể nào ở trước mặt người ở bên ngoài mà biểu lộ ra cái sự bất hòa đó.
Lệ Minh Thành đã hiểu rôi.
Nhưng mà hiện tại trước mắt, cậu ta vẫn không thể làm được như cũ, đi gọi bọn họ một tiếng bố mẹ.
Tô Noãn Tâm nhìn thấy động tác giao tiếp giữa hai người bọn họ, nhịn không được mà nói nhỏ ở bên tai của Lệ Minh Viễn: “Chú ơi, chú đang làm gì vậy?”
Lệ Minh Viễn lãnh đạm mà nói: “Không có gì đâu, dạy Minh Thành gọi đồ ăn thôi mà”
“À ….
hôn lễ vẫn chưa có bắt đầu nữa ạ?”
“Sắp đến rồi”
“Cô dâu mới là cành vàng lá ngọc của nhà nào vậy?”
“Làm sao em biết được là thiên kim thế?”
“Em thấy Lệ Kiên và bà cụ Lệ, hình như đều có dáng vẻ vô cùng hài lòng đấy, đoán chừng khi xuất hiện sẽ không quá kém đâu”
“Là cô chủ của nhà họ Trần”
“À à…Không quen gì hết”
“Còn nhớ là, anh đã nói qua với em về chuyện của Tân Thiên rồi đúng không?”
“Hả?”
“Là mối tình đầu của Tân Thiên ấy”
“Á Biểu hiện có cần phải máu chó như vậy không cơ chứ?
” Tô Noãn Tâm thiếu chút nữa là sặc không nổi luôn rồi.
Mặt của cô chính là vẻ mặt của sự không tin tưởng tí nào mà nói: “Chú à … thật hay giả vậy ạ?”
“Thật đấy”
“Vậy … Tân Thiên có biết không?”
“Biết chứ”
“Vậy hôm nay anh ta cũng đến hả?”
“Đã đến