Ông cụ Lệ lại khôi phục lại bộ dáng cười ha hả lúc trước, thật giống như từ đầu đến đuôi cái hôn lễ này đều tiến hành một cách rất thuận lợi vậy.
Một khúc nhạc đệm nào đó đều tựa như chưa từng phát sinh qua.
Tô Noãn Tâm yên lặng bỉu môi nói: “Chú…Lúc nào thì chúng ta có thể đi?”
“Chuyện của người đàn bà kia còn chưa xử lý xong…Sau đó, coi như chủ nhà còn cần phải đi mời rượu với những người thân quen.”
“Giống như Tân Thiên đó sao?”
“Ừ, Tiêu Bảo Dương cũng tới Anh dẫn em đi gặp mặt một chút?
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Được.”
Lệ Minh Viễn đứng dậy nói với những người đang ngồi trên bàn: “Xin lỗi không tiếp chuyện cùng mọi người được.”
âu ta mang theo vợ mình tới đây.
Rồi sau đó liền đứng dậy cùng với Tô Noãn Tâm đi đến bàn của Tân Thiên.
Tân Thiên, cùng người nhà họ Lâm và người nhà họ Tiêu đều được sắp xếp ngồi chung một bàn.
Lệ Minh Viễn mang theo Tô Noãn Tâm cùng nhau đi đến, Lệ Minh Viễn liền bị ánh mắt sắt như dao của Tân Thiên gim lại.
Lệ Minh Viễn trực tiếp coi thường ánh mắt của anh ta nhàn nhạt nói: “Cho cậu mời rượu cậu dám uống không?”
Tân Thiên xoa xoa chân mày nói: “Dĩ nhiên là uống”
Vừa nói xong thì người phục vụ bên cạnh liền rót rượu cho mọi người.
Tân Thiên cùng Lệ Minh Viễn cũng uống một hơi cạn sạch.
Tình huynh đệ hết thảy đều không nói nhiều lời.
Lệ Minh Viễn đã hiểu tại sao Tân Thiên lại khó chịu, bởi vì ở trong tối trách anh xen vào việc của người khác.
Tân Thiên cũng có thể hiểu được, Lệ Minh Viễn coi như là người nắm quyền trong nhà họ Lệ vì thế cần phải lo nghĩ cho cục diện sau này.
Ngược lại là Lâm Xuân Mạn lại yên lặng nhìn Tô Noãn Tâm bỉu môi nói: “Noãn Tâm…Hôm nay thật là ủy khuất cho cậu phải hy sinh rồi”
Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Tớ không ủy khuất, chú nhà tớ mới là người gánh chịu nổi oan không phải do mình