Từ đó trở đi cô ấy không bao giờ tin tưởng vào thế giới này nữa.
Bởi vì cô đã không thể phân biệt được, cái nào là thật, cái nào là giả.
Người duy nhất cô ấy tin tưởng, chỉ có Tiêu Bảo Dương.
Trong lúc cô ấy đang tuyệt vọng với cuộc đời này, là anh ta vẫn luôn bên cạnh cô ấy.
Yên lặng ở bên cạnh cô ấy suốt mười năm… không hối hận không tiếc nuối.
Lúc cô ấy ngây người, anh ta im lặng bên cạnh cô ấy.
Anh ta sẽ dò xét tâm tư của cô ấy, thông qua mỗi ánh mắt cô liền biết cô ấy muốn gì, lập tức làm điều đó rồi đưa đến trước mặt cô.
Anh ta đối tốt với cô ấy như vậy, vốn dĩ cô ấy không muốn liên lụy đến anh ấy.
Nhưng, anh ta lại không buông tay.
Anh ta nói, đừng mơ anh ta sẽ buông tay, trừ khi anh ta chết đi.
Từ tình yêu vườn trường cho đến hiện tại, kết hôn mười năm, một mình anh ta trải qua rất nhiều đau khổ, thay cô ấy gánh tất cả.
Còn cô ấy ngoại trừ luông giữ tình trạng này, sống trong không khí trầm lặng, cái gì không vì cô ấy mà làm.
Thậm chí lúc trước, nhà họ Tiêu không đồng ý cho cô vào cửa, đều là do anh ta quỳ gối trước mặt trưởng bối suốt ba ngày ba đêm… không ăn không uống, té xỉu trong mưa, được đưa đến bệnh viện thì cuối cùng nhà họ Tiêu cũng đồng ý.
Bởi vì anh ta và em trai anh ta đều không có mẹ.
Nhà họ Tiêu sợ thật sự ép anh ta vào con đường chết.
Vả lại Tiêu Bảo Dương là người trẻ có năng lực nhất trong những người đồng trang lứa với nhà họ Tiêu.
Là tất cả kỳ vọng của nhà họ Tiêu.
Cho nên người nhà họ Tiêu mới nuông chiều anh ta, để anh ta làm bừa như thế.
Khi đó cô ấy vừa nhìn đã hiểu.
Tiêu Bảo Dương không phải đồng cảm với cô ấy, không phải thương hại cô ấy, mà là yêu tận xương tủy, đời này đều không muốn rời