Dương Ánh Mai tức giận thở phì phò nhìn anh ta không nói lời nào.
Đáy lòng Tiêu Bảo Dương rung động.
Đã bao lâu không được nhìn thấy dáng vẻ sinh động này của cô ấy rồi.
Dường như cô ấy, một người trầm lặng đã lại sống lại.
Trời mới biết anh ta đã chờ ngày này bao lâu.
Chợt nghe Tô Noãn Tâm đột nhiên nói: “Anh Tiêu, chướng ngại ngôn ngữ của chị Ánh Mai có thể trị khỏi không?”
Tiêu Bảo Dương quét ánh mắt về phía Dương Ánh Mai, trả lời: “Cũng không phải chướng ngại ngôn ngữ bẩm sinh, y học phán định loại này là bệnh tâm lý… Có thể chữa trị được, nhưng cô ấy lại không muốn chữa trị, cô có thể giúp đỡ khuyên nhủ cô ấy”
Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Có thể chữa tại sao lại không chữa…chị Ánh Mai, vì sao vậy?”
Dương Ánh Mai chua sót cười cười… không nói gì.
Tô Noãn Tâm trực tiếp đứng dậy, đi đến bên cạnh cô ấy.
Dương Ánh Mai không hiểu sao như bị hù dọa, có chút căng thẳng.
Tô Noãn Tâm không xem mình như người ngoài, chen đến ngồi với cô ấy.
Sau đó cô nắm lấy vai cô ấy, nói: “Có phải chị Ánh Mai không quên được chuyện quá khứ không… Đều đã là quá khứ rồi, chúng ta nên sống cho hiện tại, còn có tương lai nữa, chị Ánh Mai đã không còn nhỏ nữa…
mau sinh cho anh Tiêu mấy con khỉ con đi… sau này chị không muốn nói chuyện với con mình sao?
Em cũng rất muốn… về sau mỗi ngày nói chuyện với con, nói cho nó biết nó có một người bố vĩ đại thế nào, đẹp trai thế nào, lúc còn trẻ có bao nhiêu người tranh đoạt với em, cuối cùng lại bị em cướp được vào tay, ha ha… thật là tuyệt vời.
”
Lâm Xuân Mạn dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm,