Ông cụ Lệ bận bịu phụ họa nói: “Đúng đúng! Nhà họ Lệ ta cùng lắm chỉ tặng một căn nhà làm phòng tân hôn, còn phân cho Lệ Kiên một công ty chỉ nhánh để nó tự mình điều hành thôi, cũng không hề cho bọn họ rất nhiều đồ”
“Vậy, tôi có thể có cái gì?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Cô có thể đòi tiền của ông nội tôi”
Ông cụ Lệ nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn thằng cháu trai của mình một chút.
Đây là đang tính giúp ai vậy.
Giúp người ngoài đòi người trong nhà sao?
Người phụ nữ yên lặng nhìn qua ông cụ Lệ nói: “Có thể được chứ?”
Ông cụ Lệ hít sâu một hơi nói: “Chỉ cần không quá mức, đương nhiên là có thể”
“Tôi chỉ muốn tranh thủ thêm một ít lợi ích cho đứa bé trong bụng tôi.
Hai người đừng trách móc, tôi chỉ sợ về sau nó chỉ là một con riêng, sau này bị người khác xem thường thì tối thiểu cũng có tiền, có thể đi ra nước ngoài để sinh sống.
Ở bên nước ngoài cũng không hề chú trọng đến những điều này”
“Ta sẽ để lại tài sản cho nó, cô không cần lo lắng” Ông cụ Lệ cau mày nói.
“Nhưng những thứ đó vốn là nhưng thứ thuộc về thân phận cháu trai nhà họ Lệ của nó đáng được có, tôi chỉ muốn những thứ chỉ thuộc về tôi, những thứ đền bù cho tôi để sau này lưu lại cho nó”
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Tôi sao, mỗi tháng cho tôi một trăm triệu tiền tiền tiêu vặt.
Có thể chứ? Kéo dài liên tục đến ngày tôi chết”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật không thôi.
Một tháng một trăm triệu, một năm cũng mới hơn một tỷ mà thôi.
Đối với ông nội của anh mà nói thật đúng là không tính là gì.
Nhưng mà cũng đủ để chứng minh, người phụ nữ này vốn không hề có lòng tham.
Ởtrong mắt cô ta, một trăm triệu có khả năng đã là một con số rất lớn rồi.
Ông cụ Lệ cũng quả nhiên không chút do dự đã đáp ứng.
“Được thôi.
Mỗi tháng cấp cho cô một trăm triệu tiền sinh hoạt, chỉ phí chăm sóc đứa bé sau khi sinh, nhà họ Lệ ta sẽ tiếp tục trợ cấp cho.
cô nhiều thêm một chút.
“Ừm.
Vậy căn nhà kia vẫn còn đưa cho