Ngay trước mặt Minh Nguyệt nói lời như vậy, cô cũng không biết phải trở về làm sao.
Dứt khoát hướng về phía anh hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Lệ Minh Nguyệt cùng nhau xuống lầu.
Lệ Minh Viễn yên lặng đuổi theo.
Chỉ cảm thấy cô nhóc càng ngày càng bướng bỉnh, phải nghĩ biện pháp áp chế một chút mới được.
Mọi người ở phòng khách dưới lầu thấy người đều đến đông đủ thì nhao nhao đi đến phòng ăn.
Phòng ăn nhà họ Lệ vô cùng lớn, có rất ít thời điểm có thể ngồi hết nhưng lúc này lại có chút đầy.
Dựa theo bối phận mà bố trí chỗ ngồi, đám con trẻ đều nhao nhao xếp sau.
Vị trí của Tô Noãn Tâm và Lệ Minh Viễn là đến lượt ở giữa.
Toàn bộ hành trình bà cụ Lệ đều rất săn sóc Trần Tố Nhi, thật sự coi cô con dâu mới vào cửa này như là bảo bối vậy.
“Tố Nhi, con ăn nhiều một chút”
“Mẹ cũng ăn thêm nhiều chút”
Lam Thanh Như cũng rất săn sóc Kỷ Hoài An.
Cô con gái nhà họ Kỷ này dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo, thì thấy thực sự hài lòng.
Tư thái mặc sườn xám không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Trần Tố Nhi.
Sau khi trải qua một buổi chiều tiếp xúc thì càng ngày càng thích.
Bà ta cười tủm tỉm cho gắp một miếng đồ ăn cho cô ấy nói: “Hoài An, con cũng nhiều ăn chút, nhìn xem gầy quá rồi”
“Cảm ơn dì”
Viên Cát Kỳ cười ha hả nhìn qua Tô Noãn Tâm một cái nói: “Đến đây, Noãn Tâm con cũng không có mẹ chồng, nếu không chê thì dì ba thương con.
Cho con thêm đùi gà, ăn nhiều một chút”
Tô Noãn Tâm được chiều mà hoảng sợ nói: “Cảm ơn dì ba, dì ba thật tốt”
“Cái miệng nhỏ này thật là ngọt ngào, muốn ăn cái gì thì nói với dì ba, dì ba gắp cho con”
Lệ Minh Viễn đột nhiên bị nhắc nhở chuyện cô nhóc không có chồng yêu thương này, lập tức thu hồi ý nghĩ trước đó.
Bướng bỉnh thì bướng bỉnh thôi.
Tiếp tục thương yêu cô vậy.
Đem phần yêu thương con dâu của bố mẹ anh cũng đều thương bù vào.
Giọng anh thản nhiên nói: “Cảm ơn dì ba đã quan tâm Noãn Tâm, nhưng cô nhóc vợ con có con quan tâm là được rồi.
Có mẹ chồng thương hay không, cũng không liên quan gì.”
Tô Noãn Tâm cười híp mắt nói: “Đúng vậy, chú nhà con