Liền nghe thấy Tô Noãn Tâm thừa dịp lúc Lệ Minh Viễn đi lấy nước trái cây cho cô, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chị nghe Minh Dao nói, trước đây em mua quà cả tỷ đồng cho Nhiếp Hạo”
Lệ Minh Nguyệt không khỏi cứng đờ toàn thân.
Cũng may Tô Noãn Tâm không có nói tiếp, nếu không anh họ mà biết, thì chắc chắn một xu tiên cũng không có.
Lệ Minh Viễn cầm nước trái cây đến cho mỗi người một phần.
Không giống Lệ Kiên chỉ biết hầu hạ mỗi Trần Tố Nhi, cháu trai cháu gái cũng không chiếu cố lấy một chút.
Lệ Minh Nguyệt tiếp nhận nước trái cây, giọng nói ngọt ngào nói: “Cám ơn anh cải”
“Người trong nhà, khách khí cái gì”
Liền nghe Lệ Minh Nguyệt nói: “Anh cả mới là người một nhà với chúng ta, trước đó chú nhỏ vừa đến liền buộc anh rời khỏi cho dì nhỏ đánh mạt chược, sau đó lại rót nước cho dì nhỏ, cầm hoa quả đút cho dì nhỏ ăn, còn vở lột hạt dưa đút cho dì nhỏ ăn.
Phần diễn xuất kia thật sự là quá tuyệt!”
Tô Noãn Tâm cười híp mắt nói: “Để ý đến chú ta làm cái gì, chị cũng không có ghen tị chút nào.”
“Chỉ là em không quen nhìn kiểu diễn xuất kia, ánh mắt kia chú nhỏ bay loạn khắp nơi.
Cũng đã cưới vợ rồi mà vẫn còn còn như thế này.
Thật là, về sau em cũng không muốn cùng chú ta nói chuyện”
Lệ Minh Viễn nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.
Lệ Kiên, thật sự chính là đến chết không đổi!
Lệ Minh Nguyệt thấy được sắc mặt anh cả của cô trầm xuống, lúc này mới le lưỡi một cái, không còn dám nhiều lời.
Không sai, cô ấy cố ý nói đến.
Chính là muốn nhắc nhở anh cả một chút.
Nếu không, sau này chú lại lén lút làm ra chuyện khác người gì đó thì có cảm các cái nhà này sắp loạn lên rồi.
Sau đó Lệ Minh Viễn vẫn luôn ngồi bên người Tô Noãn Tâm không hề rời đi, đề phòng Lệ Kiên lại quay lại.
“Chú, chú muốn đánh không?”
“Anh không đánh, em đánh đi”
“Ừm a.
Minh Nguyệt bảo buổi sáng ngày mai, hơn năm