“Chú ơi….
Trong lòng em khó chịu.
”
Khó chịu cái gì?
Tự tìm!
Ai bảo không có việc gì đi xem nhật ký của anh chỉ!”
Anh không cần mặt mũi sao?
Đó là thứ anh tùy tiện viết lúc không hiểu gì.
Chữ đều vặn va vặn vẹo.
Lệ Minh Viễn vẫn không nói chuyện như cũ, nhưng hình như đã thành thói quen… Mặc dù không nói chuyện nhưng trong lòng vẫn đáp lại những lời này.
Tô Noãn Tâm khịt mũi một cái nói: “Chú, em cũng không cố ý muốn xem đồ vật của chú, em chỉ hơi hiếu kỳ… Muốn lật xem một chút… Sau đó thì nhập tâm.
.
”
Minh Viễn không nhịn được, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Đến đồ cổ cũng không hấp dẫn được em… Thế mà bị mấy quyển sách cũ kia hấp dẫn?”
“Hả? Đồ cổ gì?”
“Quà đền bù ông nội cho em”
“Sặc… Cái thứ bên trong hộp gỗ kia sao?”
“Ừ”
“Có phải đồ cổ hay không thì em cũng không có tân trạng xen…
Hiện tại em chỉ sợ chú giận em… Không để ý tới em, chú… Cuối cùng chú cũng chịu nói chuyện với em”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Nếu không thì để em lẩm bà lẩm bẩm không ngừng?”
“Người ta biết sai rồi mà.
.
”
“Ha…”
“Chú ơi, chú quay người lại được không, người ta muốn đối mặt với chú”
“Không”
“Vậy em tự lật”
Tô Noãn Tâm trực tiếp từ người Lệ Minh Viễn lật qua một bên khác, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất.
Cũng may Lệ Minh Viễn nhanh tay lẹ mắt ôm cô gào ngực, không để cô lăn xuống.
“Hì hì, chú ôm em”
“Tô Noãn Tâm, đừng