Dạng nhân viên này quả thực chính là sâu mọt ở sâu bên trong công t¡ của chú, nên dọn dẹp thôi.
Nhưng mà…… Chú sẽ không trách cô xen vào việc của người khác chứ?
Cô sẽ không rước phiền phức cho chú của cô nữa.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Tô Noãn Tâm cầm tờ đơn đã được ký nhận trở về văn phòng của Tô Ngọc Mỹ.
Tô Ngọc Mỹ thấy cô trở về thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Sau khi trở về, cô liền im lặng không nói, bộ dạng như có tâm sự vậy.
Bà nhịn không được hỏi: “Noãn Tâm, sao th: Tô Noãn Tâm theo bản năng không dám nói chuyện vừa nấy với mẹ cô.
Nếu không chắc chắn mẹ của cô sẽ cảm thấy cô xen vào việc của người khác, rồi đánh cô.
Cô bu môi nói: “Mẹ, con không sao…… Cái đó, con lên tầng tìm chú trước đây, gần trưa rồi, một lúc nữa thím Lý sẽ đến đây”
“Được rồi, vậy con đi trước đi, mẹ chờ đến khi tan làm rồi lên ăn cơm với mọi người sau”, “Dạ mẹ”
Tô Noãn Tâm nhẹ nhàng thở ra, rời khỏi văn phòng, đi thang máy lên tầng ba mươi sáu.
Cô vừa đi thì Khương An Hòa đã đuổi tới tầng thứ mười tám, đi tới văn phòng tài vụ, trực tiếp quỳ xuống cầu xin Tô Ngọc Mỹ.
Lúc này Tô Ngọc Mỹ mới biết con nhóc chết tiệt kia lại đi ra ngoài gây tai hoạ, quả thực tức không đánh không chịu được.
Vẻ mặt Khương An Hòa đã sớm chuẩn bị xong.
Mộ bộ dạng nước mắt nước mũi quỳ gối xuống trước mặt Tô Ngọc Mỹ, ôm lấy chân bà nói: “Thanh tra Tô, ngài nể mặt bình thường làm việc chúng ta giao tiếp không tệ, nể mặt quan hệ đồng nghiệp, giúp tôi một chút đi…… Tôi không biết cô Tô là con gái của ngài, mới dạy bảo vài câu, còn nữa cô ấy thật sự hiểu lầm rồi…… Tôi cùng với bộ trưởng đang bàn bạc công việc trong văn phòng, chúng