Đến khi đi ra, cô liền nhận được một tin nhắn phản hồi của Lệ Minh Viễn: "Rất tốt, có chuyện gì sao?" "Không có chuyện gì cả, chỉ là mẹ tôi nhắc nhở tôi phải quan tâm nhiều đến chủ một chút, nếu không lại không thể ôm chân vàng của chủ được."
Lệ Minh Viên nhìn nội dung tin nhắn, chỉ nghĩ rằng cô nhóc này thật sự rất thẳng thắn.
Còn cái gì mà đùi vàng... Trên đùi anh đâu có dát vàng! "Nhàm chán." "Chú à, chú thấy nhàm chán sao? Hay là để tôi nói chuyện phiếm với chủ một lát nhé?" "Tôi nói cô nhàm chán!" " Mẹ nó! "Chú à, tôi thật lòng quan tâm đến chủ, vậy mà chủ nỡ lòng nào nói tôi nhàm chán!" "Cảm ơn vì đã quan tâm?" "Khụ khụ... Không có chi, à mà chú, hôm này lẩu của nhà hàng đó có ngon không?" “Cũng được, có chút cay. "Ha ha hạ, lấu tất nhiên phải cay rồi!" "Um." "Chú à, có phải đồ ăn của nhà hàng đó rất đất không?" "Tôi không rõ, là do Lý Mạnh thanh toán. "Vậy ngày mai, phiên chủ giúp tôi hỏi Thư ký Lý xem nhé, chẳng may tiền ăn quả đất, trong khi Tần Nghĩa lại mời cả nhóm như vậy, phần ân tình này có chút nhiều.
Lê Minh Viễn nhìn tin nhắn, sững sở một chút, sau đó mới trả lời. "Tần Nghĩa mời? Tôi kêu Lý Mạnh thanh toán mà"
Tô Noãn Tâm cũng sững sở một chút, có chút mơ hồ nói: "Thanh toán cả đồ ăn của phòng chúng tôi nữa sao?" "Um." "Ôi má... Tại sao Tân Nghĩa lại không nói gì? Tôi còn tưởng rằng là anh ta mời nữa chứ." "Không biết." "Vậy, chú à... Chú hỏi phòng của tôi là vì muốn thanh toán giúp tôi sao?" "Đại khái là vậy. "Thế nào là đại khái chứ? Có là có, không là không " "Muộn rồi, đi ngủ đi. "Ồ. Vậy chúc chủ ngủ ngon."
Tô Noãn Tâm suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc hàm ý của Lê Minh Viên là gì.
Cũng không nói thích cô, nhưng lại luôn đối xử với cô tốt như vậy.
Rõ ràng đã từng nói, ngoại trừ vị trí phu nhân của Tập đoàn Quốc Doanh ra thì cô cũng đừng mơ tưởng đến cái gì.
Nhưng mà hàng trăm nghìn đôi giày cũng không thèm để ý mà tặng cô.
Còn thuận tiện mời cô ăn lẩu.
Chuyện nhập viện của