“Loại nào?”
“Đi, dẫn hai người đi xem, đi đổi phong cách cũng có thể cải biến tâm trạng”
“Thật sao…”
“Không tin chị thì em cứ chọn thử một bộ quần áo thay đi, sau khi em thay đổi xong thì tâm trạng cũng sẽ trở nên khác, khí chất cả người cũng khác….
đừng có thấy hợp với phong cách nào rồi cứ luôn mặc phong cách đó, ngẫu nhiên thay đổi một chút cũng coi như là điều hòa lại”
“Oa, Noãn Tâm, chị biết thật nhiều.
”
“Ha ha, chị cũng mù mờ biết thế thôi…”
Tô Noãn Tâm dẫn theo Kỷ Hoài An và Dương Ánh Mai đến một cửa hàng bán quần áo thục nữ.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Dù sao cô cũng ít mua loại quần áo như vầy, tuy nhiên cảm thấy Lâm Ngọc An sẽ hợp với loại này cho nên mới dẫn bọn họ đến đây
Cô chọn cho Kỷ Hoài An một cái váy màu xanh nhạt, trên cổ có thắt một cái nơ con bướm, sau đó đổi một cái kẹp tóc nơ con bướm màu trắng, sau đó bảo cô ấy đi vào phòng thay đồ đổi quần áo.
Quả nhiên, sau khi Kỷ Hoài An đi ra ngoài thì khí chất trên người cũng trở nên khác biệt luôn.
Dương Ánh Mai thấy vậy cũng không nhịn được giơ ngón tay cái với Tô Noãn Tâm, dùng khẩu hình nói với cô là ánh mắt thật tốt.
Kỷ Hoài An nhìn mình ở trong gương, phát hiện Tô Noãn Tâm thật lợi hại.
Cô ấy rất ít mặc quần áo khác ngoại trừ sườn xám.
Cho dù không phải sườn xám thì cũng là phong cách gần giống sườn xám…
Đây là lần đầu tiên cô ấy mặc loại quần áo thục nữ này, nhìn rất ngoan ngoãn, còn có mấy phần phong thái quý cô.
Kẹp tóc trên đầu phối hợp với chiếc váy màu xanh nhạt, có mấy.
phần hương vị tao nhã.
Kỷ Hoài An cười nói: “Thật sự là không tệ…”
“Nào, để chị chụp cho em một tấm, em gửi cho Minh Thành xem”
“Phụt… vẫn là đừng.
”
“Phải chụp! Nhìn đẹp như vậy, nhất định phải để cho người trong lòng nhìn thấy”
“Sặc… Vậy được rồi, nhưng mà bây giờ anh ấy đang làm việc, có làm phiền anh ấy không?”
“Đi làm đâu phải đâu thể không được xem điện thoại đâu,