Trước đây vẫn chưa lưu hành ứng dụng này… sau đó cô ấy tự phủ bụi chính mình, không nguyện ý trao đổi với thể giới bên ngoài, ngoại trừ người bên cạnh mình.
Cho nên hiếm khi cô ấy đăng bài một lần, lượt tương tác nhanh chóng đầy.
Bạn bè bên trong Zalo đều khen cô ấy, chỉ có Tiêu Bảo Dương là không.
Còn bình luận một câu: “????”
Cái quỷ gì thế?
Thế mà dám mặc áo tắm hở hang như thế, còn ở bên ngoài nữa!
Cho rằng anh ta chết rồi à?
Lệ Minh Viễn cũng thấy được ảnh chụp trên zalo của Tô Noãn Tâm, mặt mũi cũng tối sầm lại.
Con nhóc này quả thực là ba ngày không đánh muốn lên nóc nhà lật ngói.
Ba người trong tấm ảnh đều nhìn rất vui vẻ.
Bày ra đủ tư thế chụp ảnh, nhìn rất vui vẻ.
Trong mắt Lệ Minh Viễn hoàn toàn không nhìn thấy hai người bên cạnh, anh phóng to ảnh chụp của Tô Noãn Tâm lên…
Áo bikini hở ngực.
Lộ hết phần eo.
Phía dưới có buộc một cái khăn lụa… bị gió thổi lên nhìn rất là phiêu dật.
Nhưng khăn lụa lại để lộ đôi chân dài như ẩn như hiện, nhìn rất rõ.
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn lúc này tối sầm lại.
Đối với một thằng con trai mà nói, vải vóc ít đến mức độ này, cho dù là có chút khăn hất lên thì cũng chẳng khác gì là cởi chuồng cả.
Cái này có khác gì là cởi chuồng đi ra bên ngoài đâu?
Lệ Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi bình luận một câu: “Mặc quần áo vào!”
Tô Noãn Tâm trả lời ngay lập tức: “Em không~!”
“Tô Noãn Tâm!”
“làm sao, đến cả bikini