Trong lòng cô đang âm thầm mắng Lệ Minh Viễn thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng nổ mạnh.
Tô Noãn Tâm đạp phanh dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy xe của Dương Ánh Mai đụng vào một chiếc xe nam màu đen nhìn rất xa hoa.
Cô bị dọa đến mức vội vàng mở cửa xe đi xuống.
Cô chạy vội đến bên cạnh cửa sổ xe Dương Ánh Mai, nhìn thấy Dương Ánh Mai đang bị dọa sợ ngây người.
Tô Noãn Tâm không khỏi thở phào, còn tốt, dây an toàn vẫn còn, không có việc gì.
Cô gõ cửa xe.
Dương Ánh Mai lấy lại tinh thần, vẻ mặt trắng bệch nhìn về phía cô.
Tô Noãn Tâm lắc đầu với cô ấy, ra hiệu là không có việc gì.
Dương Ánh Mai bị họa đến hốc mắt đỏ lên, mở cửa xe ra, từ trên xe bước xuống, Tô Noãn Tâm vội ôm lấy cô ấy, vỗ vỗ lên lưng cô ấy.
Cô trấn an cô ấy: “Chị Ánh Mai đừng sợ, không có việc gì cả…”
Anh coi mình là ông trời à?”
“Mày là ai? Lại nói mất người phụ nữ các người không biết lái xe thì đừng có lái xe! Làm hỏng xe của tao, bọn mày đền nổi sao?”
“Hiện tại là anh đụng vào xe của tôi! Anh còn dám lý luận? Còn dám nói bồi thường nổi không? Phải là anh bồi thường mới đúng, nhìn xem, xe của anh đang ở ngược chiều!”
“Đó cũng là bởi vì các người không nhường đường.
”
“Chúng tôi đang lái xe bình thường thì đột nhiên anh xuất hiện, hay là nói anh cho rằng một cái xe Land Rover cùi mà coi như là xái xe sang trọng, người ta phải nhường đường cho anh?”
“Ha, cái con nhóc cô hình người nhưng miệng lưỡi thì rất sắc nhọn nha! Hôm nay ông đây sẽ cho cô biết cái gì gọi là người không chọc nổi”
“Bà đây