Cô ta hét lên một tiếng: “Ôi! Mẹ ơi, mặt con bị rách! Mặt con bị cào rách!”
“Tô Noãn Tâm, đồ đê tiện này! Nhà họ Lan tôi sẽ không để yên cho cô!”
Tô Noãn Tâm hất cằm nói với cô ta: “Tôi lại không sợ cô!”
“Tô Noãn Tâm, cô xem mình là ngọc hoàng đại đế, ở bên ngoài coi trời bằng vung sao! Sao nhà họ Lệ lại tìm cháu dâu như cô chứ, mặt mũi nhà họ Lệ đều bị cô vứt sạch rồi!”
“Ừm, bây giờ cô có bản lĩnh thì gọi điện thoại cho nhà họ Lệ đi, tố cáo với ông bà cụ đó, rồi cô xem ông bà cụ nghiêng về phía cô hay phía tôi? Cô nghĩ mình quan trọng nhất sao? Người trong nhà cô luôn miệng nói tôi cướp chồng sắp cưới của cô, chỉ sợ bình thường Lan Bảo Khiết cô luôn miệng nói với người nhà mình như thết Nếu không thì sao bọn họ lại luôn kết luận vậy chứ? Tôi cướp chồng sắp cưới của cô? Trong lòng cô không ngại ngùng sao? Từ đầu tới cuối ông chú chỉ là của một mình Tô Noãn Tâm tôi thôi.
Ngay cả lời yêu anh ấy còn chưa nói qua, cũng không đặt sính lễ, khi nào có chút quan hệ với Lan Bảo Khiết cô? Cô bớt dát vàng lên mặt mình lại đi!”
“Tô Noãn Tâm!” Lan Bảo Khiết bị ép tức đến nổi điên, gần như gào thét ra tiếng.
“Đừng gọi nữa, lỗ tai tôi không có điếc!”
“Tôi thấy cô muốn chết rồi! Người đầu, lên cho tôi! Bắt đồ đê tiện kia lại cho tôi, đánh chết mới thôi!”
Lúc này đám người mới phát hiện không chỉ người nhà họ Lan dẫn người mà Lan Bảo Khiết cũng dẫn theo không ít vệ sĩ tới.
Ông Ngô cười lạnh nói: “Tôi xem ai dám!”
Ông cụ Lan thấy vậy thì giận không có chỗ phát tiết: “Lên cho tôi! Xảy ra chuyện thì nhà họ Lan tôi chịu trách nhiệm!”
Hai vệ sĩ âm thầm bảo vệ Tô Noãn Tâm thấy chuyện đã phát sinh đến như thế cũng thi nhau đứng dậy, bảo vệ trước mặt Tô Noãn Tâm.
Chú lái xe cả ngày đi theo Tô Noãn Tâm đã báo Lệ Minh Viễn từ sớm.
Ban đầu Lệ Minh Viễn