Những thứ thuộc về mình sao “Chú à chú mới là người không nói đạo lý đó, chuyện người khác có thể làm tại sao em không thể chứ! Còn khoá Zalo của em, không cho em về nhà! Chú đáng ghét quá!”
“Đáng đời eml”
“Chú có nhất định phải tức giận với em như vậy không?”
“.
” Rốt cuộc là ai giận ai hả?
“Được lắm! Chú cứ đợi đó, em không chỉ mặc bikini đi dạo bờ biển, em còn phải mặc bikini chụp hình, quảng cáo bikini, cho chú tức chết luôn!”
Nói xong liền tức giận cúp máy luôn.
Trong đầu Lệ Minh Viễn không khỏi tưởng tượng đến cảnh nhìn thấy con nhóc này mặc bikini trên TV bị người dân cả nước vây xem.
Ngay cả ý muốn giết người mà anh cũng có luôn rồi.
Sắc mặt tối tăm u ám trong suốt đoạn đường về nhà.
Trong phòng khách, Tô Ngọc Mỹ vậy mà cũng ở đây.
Lệ Minh Viễn thu liễm tâm tình lại, bước qua nói: “Dì Tô đến rồi”
“A Sâm… Sao lại về trễ như vậy? Noãn Tâm đâu?”
“Hôm nay em ấy ở nhà họ Tiêu với bạn bè bên kia, dì Tô không cần lo: “Gon bé này quá tuỳ hứng rồi”
Đâu chỉ tuỳ hứng thôi đâu?
Bây giờ Lệ Minh Viễn ngay cả ý nghĩ muốn bóp chết cô cũng có luôn rồi.
Nhưng vẻ mặt lại thản nhiên nói: “Dì Tô chắc là vẫn chưa ăn cơm