Nghe giọng nói này tim Lệ Minh Viễn tan chảy thành nước.
Anh giơ tay vuốt mái tóc cô nói: “Đúng ra phiền phức”
“Này chú, ngày mai Kỷ Vân Như sẽ đến nhà họ Lan à?”
“Ừ, cô ta nợ chúng ta ân tình, cho cô ta đi xem, cô ta chắc chắn sẽ đi”
“Phụt, tôi không thể tưởng tượng được cái hình ảnh đó, tám người bảo vệ nữ đi bên cạnh Kỷ Vân Như vừa đi xuống đã dạy dỗ cho hai con cọp mẹ kia gào khóc! Nếu Kỷ Vân Như làm vậy thật, vì ông nội tôi mà trút giận, tôi sẽ không ghét bỏ cô ta như vậy”
“Quen biết sao?”
“Có quen một chút nhưng vẫn rất ghét, khó ưa cô ta”
“Vì cô ta đánh Minh Dao sao?”
“ừ…chuyện này tôi không có nói cho chú biết sao?”
“Em không nói thì tôi không cách nào biết được à?”
“Chú biết là không tốt, chú không làm chuyện gì đó chứ?”
“Sở dĩ là do tôi làm”
Tô Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Chú làm gì vậy?”
“Nói cho Lục Phóng biết, sau đó đưa địa chỉ đứa con ở nước ngoài của Kỷ Vân Như cho Lục Phóng…tối đó Lục Phóng đi đón người về, đưa đến bên cạnh anh ta, sau đó Kỷ Vân Như tự nhiên sẽ không dám động vào Minh Dao, vì đứa bé của cô ta, tính mạng còn đang bị nắm trong tay Lục Phóng”
“Phụt, vẫn là chú có cách…chú thật giỏi, chuyện gì cũng không gây khó khăn với chú, ở bên cạnh chú thật yên tâm”
“Cũng đừng yên tâm quá…như Tiêu Bảo Vỹ đã nói, người lần thì chín lần có thể bảo vệ được em nhưng nếu một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không dám đánh cược…phải ngoan ngoãn biết chưa”
“Biết rồi chú, đâu có nhiều chuyện ngoài