“Ồ? Ông nội có tức giận không? Vậy là được rồi, lần trước chú kiếm nhiều tiền cho em như vậy, ông nội đã ghen tị chết em, lần này còn làm như thế, sau này ông nội cũng không thèm để ý tới em mất”
“Không đâu”
“Chú có cách?”
“Ừ… Buổi chiều tính thế nào?”
“À? Ngủ trưa cái đi… Sau đó đi dạo một chút với mẹ em?”
“Ừ, chờ tới chiều em tỉnh ngủ, cho em câu trả lời chắc chắn”
“Ồ, nhanh như vậy sao?”
“ừ”
Có lẽ còn không cần lâu như vậy.
Ông già chính miệng nói sau này sẽ đối xử tốt với cô bé nhà anh.
Trước mắt cũng chỉ là thái độ tốt hơn, thực tế còn chưa từng thực hiện.
Cho nên không khó lắm.
Chờ tới trưa, Tô Noãn Tâm đi ngủ trưa, Lệ Minh Viễn làm xong lượng công việc nhất định liền gọi điện cho ông cụ Lệ.
Ông cụ Lệ tiếp điện thoại của anh, kinh ngạc nói: “Minh Viễn, có chuyện gì?”
“Dạ, nghe nói… Ông nội đưa cái đàn đi làm quà cưới?”
“” Chuyện này, ông ta cũng mới vừa làm xong không lâu, thằng nhóc này sao biết nhanh như vậy?
Nói xem, có phải phái người giám sát ông ta tiêu tiền không! Ông cụ Lệ lặng lẽ nói: “Từ lúc nào cháu biết được?”
“Bây giờ Minh Thành rất tin tưởng cháu”
*“* Được, bị thằng hai bán rồi.
“Sao vậy? Ông nội chột dạ hả?”
dâng tập đoàn Quốc Doanh cho con bé kia mài”
“Cháu cho là cháu cho, ông nội làm người lớn, không đối xử công băng với lớp trẻ là không đúng! Còn có lý à?” Lệ Minh Viễn tức đến phì cười.
Chẳng qua đối phó ông nội anh, anh vẫn rất có