Đến mức Tô Noãn Tâm ngẫu nhiên kiểu gì cũng sẽ nghĩ, nếu như đời này mà rời khỏi chú, cô phải sống như thế nào.
Giống như thật không thể rời đi được nữa.
Dù sao trên đời này, không có người nào có thể dung túng cho cô như chú được.
Ôm cổ chú có cảm giác giống như ôm cả thế giới.
Thật muốn để chú cõng mãi như vậy!
Nhưng quãng đường từ vườn đến biệt thự rất ngắn.
Tô Noãn Tâm nằm ì trên lưng Lệ Minh Viễn không chịu xuống.
“Chú, một lắt tắm rửa xong chú phải ôm em đi ngủ đó.
”
“Ừ, đi tắm trước đi”
Lúc này Tô Noãn Tâm mới lưu luyến không rời từ trên lưng anh nhảy.
xuống, đi vào phòng tắm.
Buổi tối lúc ngủ, Tô Noãn Tâm ôm lấy cổ Lệ Minh Viễn, tò mò hỏi: “chú, tại sao chúng ta làm nhiều như vậy… mà vẫn không có thai, em vẫn chưa mang thai cục cưng?”
Lệ Minh Viễn nghe vậy không khỏi sững sờ.
“Muốn có cục cưng?”
“Đúng vậy! Muốn sinh cho chú một cục cưng nhỏ, để chú thăng cấp thành vú eml”
“Không gấp, em còn nhỏ”
“Chú, em không còn nhỏ nữa đâu, qua một sinh nhật nữa là em có thể