Không có chút nào quan trọng cả?
Hình như thế, nhưng cũng không phải.
Cũng không phải là chưa từng chờ mong qua…
Nhưng biết không chờ mong được gì cho nên lười chờ đợi.
Nhưng cái sau, anh ta thừa nhận.
“Ừ, thỏa mãn em”
Sau khi Minh Dao nhận được tin nhắn trả lời xong mới nguôi giận.
Hóa ra là đi ngủ.
Đoán chừng là quay phim mệt chết rồi, sau khi quay phim xong mới nghỉ ngơi bù.
Vậy nó sẽ không quấy rầy anh ta nữa.
Khi Lệ Minh Viễn tan làm trở về nhà thì thấy Minh Dao đang ngồi trong phòng khách xem Thời Vĩ.
Anh không khỏi sửng sốt nói: “Về rồi sao?”
Minh Dao lập tức cười híp mắt nói: “Anh Lệ!”
“Ừ, đàn chị của em đâu?”
“Đang ở trên tầng làm bài tập, em vừa đi nhìn trộm, đang vò đầu bứt tai đó!”
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: mootj cặn bã điển hình trong việc học”
“Ha ha… Đàn chị là đồ đần”
“Nếu như em mà không chăm chỉ học tập thì sẽ giống như đàn chị của em đó, đều sẽ học hốt”
“Phụt… Em biết rất nhiều chữ đó”
“Đàn chị của em chính là “Chắc chắn là không muốn đi học?”
“Sặc… Có lẽ là sẽ còn đi học, mẹ em đã nói với em rất nhiều lần, nhưng bởi vì em còn đang quay phim cho nên bị đẩy lùi lại… Chờ em với Nhiếp Hạo quay xong chương trình bố