Ông cụ Lệ kinh ngạc nói: “Tại sao hai người bọn họ lại đụng mặt?”
“Vợ chưa cưới của Tân Thiên, Lâm Xuân Mạn là bạn của nhóc con…
Trần Tố Nhi là một người phụ nữ đã kết hôn rồi mà còn chạy tới trước mặt người yêu cũ giương oai diễu võ, rất khó coi”
Vẻ mặt ông cụ Lệ như ăn phải một con ruồi: “Đã đuổi bọn họ ra ngoài ở nhắm mắt làm ngơ rồi, với cái dạng như Lệ Kiên thì có thể tìm được cái mặt hàng gì tối? Cứ để mặc bọn nó đi”
“Ông nội ngược lại nhìn rất rõ”
“Nếu không thì còn như thế nào nữa, hai người bọn nó vừa mới cưới nhau chưa bao lâu, đâu thể bắt bọn nó ly hôn được”
“Ông nội làm trưởng bối, thứ nên nhắc nhở thì phải nhắc nhở, đừng để làm loạn ra, nếu không người mất mặt sẽ chỉ có nhà họ Lệ thôi”
“Nếu thẳng nhóc cháu có bản lĩnh thì tự mình lên đi.
”
“Ông nội chắc chứ?”
“Nếu như ông nội chắc chắn không bởi vì bọn họ cáo trạng, nói cháu vô lễ với trưởng bối, vậy thì cháu sẽ tự mình lên”
Nói cô nhóc nhà anh là acis thá gì?
Bọn họ mới không là cái thá gì ý.
Ông cụ Lệ lại không xác định, thở dài nói: “Được rồi, chuyện này ông sẽ nói lại với bà nội nhỏ của cháu, bảo bà ta đi nhắc nhở bọn họ”
“Ông nội muốn làm thế nào cũng được, tóm lại… Nếu như lần sai cô nhóc nhà cháu mà còn phải chịu loại oan ức này, cháu sẽ không nể mặt ông nội nữ đâu”
“Biết rồi! Mà gần đây thằng nhóc cháu đã làm cái chuyện gì vậy?
Hai ông bà già của nhà họ Lan gọi điện thoại cho ông, vừa mở miệng đã mắng ông già này, khiến cho ông già ông không hiểu gì cả”
“Sau đó thì sao? Ông nội làm thế nào?”
“Đương nhiên là ông già này mắng lại