Câu nói này là dùng tiếng Trung nói.
Tô Noãn Tâm nghe hiểu.
Cô mờ mịt nói: lả? Chú… Tại sao lại đổi vậy?”
Ánh mắt Lệ Minh Viễn lạnh lùng nhìn cô một cái: “Bởi vì cơ sở của em kém, vị gia sư này không dạy tốt cho em được!”
Tô Noãn Tâm bu môi, cúi đầu không nói gì.
Cô… Thật sự là từ sau khi gặp chú xong, thời gian trôi qua quá… an nhàn, khiến cho bản thân quên hết những thứ đã học trước đây.
Rõ ràng trước đây cô rất cố gắng học.
Bởi vì cô biết điều kiện gia đình mình kém, mẹ của cô một mình nuôi lớn cô, cho cô đi học cũng không dễ dàng gì, Cho nên cô chỉ có thể cố gắng học tập, chỉ muốn trở nên lợi hại hơn, kiếm tiền nuôi mẹ, để mẹ không phải vất vả nữa.
Nhưng… hiện tại coi như mất hết.
Gia sư tại nhà xám xịt rời đi.
Tô Noãn Tâm oan ức ngồi trên ghế, hốc mắt đỏ hồng.
Lệ Minh Viễn nhìn thấy bộ dạng oan ức kia của cô, đáy lòng không khỏi mềm nhũn, đi qua xoa đầu cô nói: “Cố găng một chút, được không?”
‘Vành mắt Tô Noãn Tâm đỏ ửng, cắn môi gật đầu nói: “Chú, em sẽ cố găng, chú đừng ghét bỏ em”
“Ngoan, không có ghét bỏ em”
“Giáo viên kia vừa mới nói em cái gì sao?”
“Ừ… Đây chính là hậu quả của việc học tập không tốt, người ta dùng ngôn ngữ mà em không biết nói xấu em, mắng em, em cũng không biết”
“Hả? Thế mà giáo viên kia lại mắng em?”
“Những thứ này không quan trọng, quan trọng là em phải tiếp tục học tập, biết chưa?”
“Em biết… Vậy, anh sẽ đổi gia sư sao?”
“Ừ, chọn cho em môt gia sư tương kiên nhẫn hơn đến dạy”
Tô Noãn Tâm gật đầu nói: “Em