Sau khi cúp điện thoại, Tân Thiên ngồi trong xe rít một điếu thuốc.
Cả người đều bình tĩnh lại.
Không hiểu sao lại có chút bực bội.
Nhưng sau nửa tiếng xoắn suýt suy nghĩ, anh ta vẫn quyết định gọi điện cho Lâm Xuân Mạn.
Lâm Xuân Mạn ở bên kia đã được Tô Noãn Tâm thông báo qua, biết phải làm như thế nào.
Cho nên vừa mới nghe điện thoại xong, không nói hai lời đã bắt đầu khóc.
Khóc vô cùng đau lòng.
Tân Thiên đau hết hết cả đầu.
Anh ta hơi không kiên nhãn nói: “Khóc cái gì?”
“Tân Thiên, anh nói chuyện hơi bị quá đáng… tại sao anh có thể bảo.
em đi tìm người đàn ông khác? Anh biết rõ trong long em chỉ có anh, đời này chỉ có anh… tại sao anh lại nói ra những lời như thế với em”
Tân Thiên hít sâu một hơi nói: “Là lỗi của anh, lần sau sẽ không vậy nữa”
Vãi lìn.
Thế mà lại xin lỗi.
Khiến Lâm Xuân Mạn bị dọa đến quên cả khóc.
Cô ấy khit mũi một cái nói: “Em không trách anh… Nếu anh không muốn tham gia chương trình truyền hình thì em không ép anh”
“Muốn tham gia như vậy sao?”
“Vâng… Dương Diễm nói, hồi học cấp hai, cậu ấy với Noãn Tâm rất thích chương trình này, em cũng vậy… Lúc ấy chương trình này vẫn còn rất hót, nhưng hai năm nay bắt đầu xuống dốc… Nhưng thời mộng tưởng thiếu nữ của bọn em vẫn còn nha”
“Lúc đó, em nhìn chương trình kia rồi nghĩ, nếu sau này em làm diễn viên, tìm một người bạn trai rồi cùng anh ấy tham gia chương trình này”
“Ngược lại mấy thành phần trước đây ngược chó bọn em… Cho nên em mới muốn tham gia như vậy, Noãn Tâm với chú nhà cậu ấy tham gia, cho nên mới mới muốn rủ anh tham gia”
“Bởi vì biết… hóa ra tổng giám đốc của tập đoàn lớn như bọn anh cũng có thời