Hai vệ sĩ phối hợp tra hỏi, đằng sau Lệ Minh Viễn đi rời đi cùng với cảnh.
Vừa đến trên trấn thì tín hiệu điện thoại đã đầy.
Điện thoại của Lệ Minh Viễn bắt đầu vang lên không ngừng, có điện thoại do ông cụ Lệ gọi, có Lý Mạnh gọi cũng có Tô Ngọc Mỹ gọi.
Tô Ngọc Mỹ không gọi được điện thoại còn gửi tin nhắn tới, từ trong lời nói đã có thể nhìn ra được bà ấy lo lắng như thế nào thậm chí còn cảm thấy sụp đổ.
Đáy lòng Lệ Minh Viễn hơi tức giận gửi một tin nhắn cho Ân Vô Tà: “Giúp tôi chăm sóc dì Tô cho thật tốt.
”
Ân Vô Tà cũng rất sảng khoái trả lời lại: “Không thành vấn đề”
Sau đó Lệ Minh Viễn gọi điện thoại cho Lý Mạnh dặn dò một số chuyện.
Người do ông cụ Lệ sắp xếp cũng đã tới.
Từng người đợi ở bên cạnh anh chờ chỉ lệnh.
Lệ Minh Viễn không nói gì chỉ lên xe trở về kinh thành.
Con đường trở về dài như vậy nhưng anh thậm chí không dám nhắm mắt.
Tối hôm qua bởi vì chăm sóc cho cô nhóc nên cả đêm không ngủ, lúc này trong mắt đã bắt đầu có tia máu đỏ, cả người nhìn có vẻ rất mệt mỏi nhưng vẫn không dám chợp mắt như cũ.
Anh sợ vừa nhắm mắt thì trong đầu sẽ xuất hiện cảnh tượng cô nhóc bị làm nhục.
Nghĩ đến những thứ này đầu ngón tay của anh cũng bắt đầu run rẩy.
Đây chính là chuyện mà anh vẫn luôn cảm thấy không yên lòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…
Mười lần thì có chín lần có thể bảo vệ cô nhóc nên không tính là anh có bản lĩnh.
Mười lần có một lần không bảo vệ được cô chính là do anh thất trách.
Lệ Minh Viễn.
Tiếng chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên lần nữa.
Mày thừa nhận đi, mày thực là vô năng.
Lệ Minh Viễn thấy dãy số xa lạ lại còn là ở kinh thành thì mắt sắc anh hơi sắc, trực giác…Là do Tân Viên gọi.
Anh ấn nút trả lời