“Thật sao? Vậy anh mau thả tôi đi! Tôi bảo chú nhà tôi đưa tiền cho anh!”
“Cô Tô không khỏi suy nghĩ hão huyền, tiền còn chưa đến tay đã thả cô ư?”
“Sặc… Vậy anh có thể lập tức kiếm tiền, chắc chắn chú nhà tôi sẽ không chớp mắt một cái mà đưa tiền cho anh luôn”
“Không vội… Cô Tô cứ ăn bữa tối trước đi, sau đó ngủ một giấc, chờ trời sáng rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn”
Tô Noãn Tâm cũng không ngốc đến trình độ đó, vừa nói mất câu là có thể bảo người ta thả người?
Có khả năng sao?
Tuy nhiên cô cũng chỉ đang thăm dò người này thôi.
Vẻ mặt cô vô hại gật đầu nói: “Được rồi… anh yên tâm, tôi sẽ phối hợp giúp anh cầm được tiền tới tay, các người tuyệt đối đừng giết tôi…
Tôi thật sự không muốn chết”
“Ừ, ăn xong thì đi vệ sinh đi”
“Được, tôi nghe lời!” Vẻ mặt cô ngoan ngoãn ngồi gặm hai cái bánh mì, sau đó lại uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng no đủ.
Sau đó lại phối hợp đi nhà vệ sinh, vẻ mặt vô hại nhìn chăm chằm vào người đàn ông kia: “Tôi có thể ngoan ngoãn đi ngủ, các người có thể cử người ở bên ngoài trông coi tôi, nhưng đừng trói tôi, trói tôi tôi không ngủ được…”
“Không được…”
“Anh trai nhỏ đẹp trai như vật Cho nên tổng giám đốc Lệ chiều con nhóc này là vì cái miệng này?
Khóe miệng người đàn ông cu rút nói: “Không có thương lượng gì cả, câm miệng! nằm lên trên, tôi trói cô hay cô tự phối hợp?”
“Vậy… Chỉ trói tay thôi có được không? Cổ chân tôi đau quá… Anh xem nè, đã thành như vậy rồi”
Thật sự là yếu ớt chỉ đến tế.
Trong lòng người đàn ông sụp đổ gật đầu nói: “Được