Đàn Thiên Hương đã hiểu.
Khóe miệng cô ta cong lên thoáng hiện một tia cười khổ, nói: “Tôi đã hiểu lầm cô”
“Thật ra tôi rất thích ảnh hậu Đàm cô… nên mới muốn thân với cô.
Không phải vì gặp được cô, đồng cảm với cô, mà vì cảm thấy cô rất giỏi… Lớn lên dễ coi, cũng rất xinh đẹp… Tuy đã trải qua rất nhiều chuyện không hay, nhưng vẫn sống rất kiên cường trong thế giới này”
Đàn Thiên Hương hốc mắt hơi đau xót nói: “Tôi trách lầm cô rồi, Tô Noãn Tâm… tôi xin lỗi cô, cũng cảm kích những chuyện cô làm vì tôi”
Tô Noãn Tâm bu môi nói: “Không cần đâu.
Tôi làm gì cũng không phải để người khác cảm kích tôi… Ảnh hậu Đàm, chúng ta về thôi, hy vọng sau này cô và Phí Dương mãi mãi yêu thương nhau như thế, mau chóng bước ra từ trong những ác mộng từng trải qua… Đời người, phải hướng về phía trước”
“Ừ… tôi biết rồi, nhưng vẫn rất cảm kích hai người”
Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Về đi”
Không còn gì để nói.
Cô nhóc đã chịu oan, có nói gì cũng vô ích.
Duy chỉ mong cô ta có thể nhớ lâu, vậy là đủ.
Phí Dương gật đầu nói: “Làm phiền rồi…”
Nói xong thì dắt theo Đàn Thiên Hương đang có hơi lơ đễnh quay người rời đi.
Đàn Thiên Hương lại đột nhiên quay đầu nói: “Dương Trọng Lâm sẽ ác có ác báo thật sao?”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Gã ta sẽ ngồi tù”
“Chỉ ngồi tù thôi sao?”
“Tội danh đó không thể phán tử hình… Nhưng..” Trong mắt Lệ Minh ‘Viễn thoáng hiện một tia sáng tàn nhẫn: “Gã ta vào trong nhà giam cũng không sống nổi”
Da đầu Đàn Thiên Hương không khỏi tê dại, vội thu lại ánh mắt, gật đầu nói: “Cô Tô, tôi sẽ cố gắng làm việc… kiếm tiền cho cô”
Nhắn tới Lâm Trọng Dương, đáy lòng Tô