Lệ Minh Viễn bất đắc dĩ nói: “Nhất định phải khoe khoang.
“
“Đây chẳng phải là đang muốn khoe khoang trước mặt người hâm mộ sao… ai biết được là sẽ bị mất mặt như vậy chứ, ừm, có thể cắt bỏ không phát sóng đoạn kia không?”
Nhân viên lắc đầu nói: “Cảnh tượng vui vẻ như vậy nhất định phải được phát sóng.
”
“Phì… các anh còn xem chưa đủ vui vẻ sao, thôi tùy vậy, dù sao da mặt của tôi cũng dày.
.
”
Nói xong cô liền tiếp tục đi theo Bé Anh.
Sau khi đi bộ một giờ hai mươi phút mới nhìn thấy một nơi nhìn có vẻ như là một trường học.
Ở trên một sườn đồi, xung quanh là khoảng sân nhỏ được ngăn bằng gõ, bên trong có vài Ngôi nhà gỗ nhỏ có lẽ là lớp học.
Tô Noãn Tâm nhìn vậy, khuôn mặt liền nhăn lại.
Một nơi như thế này… cũng có thể được coi là trường học sao?
Như vậy cũng quá lạc hậu rồi!
Cảm giác như quay trở về thời kì của ông nội bà nội mình vậy… hẳn là chỉ có người của những năm đó mới đến học ở Ngôi trường như thế này đi?
Lệ Minh Viễn nhìn thấy vậy dường như cũng rất ngạc nhiên.
Xem ra không chỉ phải sửa lại đường sá… còn phải xây dựng lại trường học mới đủ.
“Chị ơi, chị nhìn xem… đó đều là những người bạn cùng lớp của em”
Tô Noãn Tâm nhìn theo ánh mắt của cô bé và thấy một vài đứa trẻ trạc tuổi cô bé đang chạy nhảy trong sân, xem chừng bọn trẻ đang chơi rất vui.
Đây thật sự là niềm hạnh phúc đơn giản mà.
Những đứa trẻ ở đây đều đen nhẻm, gầy guộc, mặc trên người những bộ quần áo cũ nát.
Có đứa trẻ còn đi giày bện bằng cỏ, bởi vì phải đi đường núi đi học.
mà trên chân đã hình thành những vết chai.
Nhìn vậy thật khiến người ta cảm thấy đau lòng, xót xa.
Tô