Tân Thiên đã sớm biết được nên ngược lại cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chẳng qua là khóe môi hơi cong lên để lộ ra một nụ cười khổ.
Vốn tưởng rằng đời này có thể dựa vào gốc cây lớn là Lệ Minh Viễn đây để hóng mát, có thể bình yên không lo lắng.
Mình coi anh là anh em tốt.
cậu ta cũng coi mình là anh em tốt.
Nhưng mà Lệ Minh Viễn cho tới bây giờ cũng không có cần anh ta giúp đỡ gì cả Từ đầu tới cuối đều là Lệ Minh Viễn đang giúp anh ta… Thậm chí ngay cả người nhà của mình anh ta cũng không thể quản lý tốt được, lại có thể gây cho anh ta phiền phức lớn như vậy.
Trong lòng thấy tự trách, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào bây giờ… Anh ta sống đến giờ phút này lại đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ.
Giống như là làm sai rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều chuyện như là đã làm sai mà có lý do.
Chẳng hạn như là cơ thể của bố anh ta rất tốt, vô cùng khỏe mạnh…
Mặc dù là đã giao công ty cho anh ta, nhưng mà lại vẫn luôn âm thâm giám sát anh ta, khiến anh ta làm gì cũng bị bó tay bó chân.
Vậy mà ngoài mặt thì chuyện gì cũng để cho anh ta quyết định.
Nhưng trên thực tế, bố của anh ta mới là người đứng đầu thật sự của nhà họ Tân.
Anh ta nói cái gì cũng đều không được thừa nhận.
Phải do bố anh ta đồng ý thì mới được.
Mà bố của anh ta cũng là một người bố kỳ lạ, anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Một người nữa chính là Tân Viên.
Trước kia Tân Viên và anh ta là chị em có tình cảm rất tốt.
Về sau mẹ của mẫu thân của Tân Nghĩa vào nhà sinh ra Tân Nghĩa thì tính tình của cô ta mới trở nên nóng nảy.
Sau khi cô ta bắt nạt mẹ của Tân Nghĩa xong thì sẽ đổi trắng thay đen ở trước mặt bố, cho tới bây giờ mẹ của Tân Nghĩa sống ở