Nhờ ơn của thím Lý và Lý Mạnh, bữa tối hôm qua đã được thêm thuốc ngủ, anh ngủ suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, trán Lý Mạnh suýt nữa bị người nào đó trừng ra một cái lỗ.
Nhưng mà Lệ Minh Viễn biết bọn họ cũng là vì muốn tốt cho anh, cho nên không có nói cái gì.
Sau khi ăn sáng xong, anh nhận được tin nhắn Tân Viên gửi đến.
Sắc mặt Lệ Minh Viễn trầm xuống, xem ra Tân Viên vội vã không nhịn nổi nữa.
Đây là buổi sáng…
Nhưng mà anh ước gì mau mau một chút, giống như chưa thấy được nhóc con bình yên vô sự đứng trước mặt anh, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là tra tấn.
Gần như anh ngay lập tức xuất phát.
Đáy lòng âm thầm cảm thán Tân Viên to gan, dám hẹn gặp ở trong thành phố.
Nhưng mà rất nhanh anh phát hiện mình bị trêu đùa.
Bởi vì sau khi anh tới đó thì phát hiện nơi đó căn bản không có người.
Nhưng mà chuyện này cũng năm trong dự liệu của anh.
Tân Viên không có khả năng hẹn anh tới chỗ như vậy.
Hiện tại cô ta là người không thể lộ ra bên ngoài ánh sáng.
Cô ta muốn chạy trốn, nhưng trong thành phố không thể chạy trốn tốt được.
Cho nên anh không dẫn theo ba bố con Tân Thiên.
Người của Tân Viên cũng điều tra qua, Lệ Minh Viễn quả thật là một mình đến, sau lưng không có bất kỳ ai đi theo.
Nhưng mà cô ta vẫn không dám hạ lỏng cảnh giác, đổi địa chỉ hai cái, bảo đảm sau lưng Lệ Minh Viễn không có ai đi theo, cô ta mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Mà cuộc gọi không còn kiên nhẫn của Lệ Minh Viễn cũng gọi tới.
Trong điện thoại, giọng anh lạnh tới kinh người nói: “Tân Viên, cô đùa chán chưa?”
“Ha ha ha, vội cái gì… Địa