Tân Viên cười khổ nói: “Nam….
Tôi không sống được nữa, giết Tô Noãn Tâm… Giết cô ta… khụ khụ… e…”
Lệ Minh Viễn vội vàng lấy điện thoại cảnh cáo người ở đầu dây bên kia: “Không được động vào em ấy!”
Nam cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ cho phép anh động vào người phụ nữ của tôi chứ không cho phép tôi động vào người phụ nữ của anh sao?”
Lệ Minh Viễn sửng sốt một chút nói: “Tân Viên là người phụ nữ của anh?”
“Không sai, nếu như cô ta chết, Tô Noãn Tâm cũng đừng mong sống!”
Lệ Minh Viễn lập tức nói: “Người đâu, lập tức đưa Tân Viên đến bệnh viện!”
“Dạ, đại cai”
Tân Kiên khóc lớn nói: “Viên ơi, Viên của bố ơi!”
Lệ Minh Viễn không có thời gian để ý đến mấy thứ kia, nói với điện thoại: “Tân Viên cướp súng của tôi, không may bị tôi bản vào… Không trúng bộ phận phận quan trọng, không chết được, anh đừng động vào em ấy”
“Tôi sẽ để cho các người một con đường sống”
“Anh cho rằng tôi sẽ nghe theo anh sao?” Nam kích động hét lớn.
Cái người phụ nữ ngu xuẩn Tân Viên kia, đã nói là đợi bọn họ đến.
Với bộ dạng ngu xuẩn đó của cô ta thì có thể thành được việc gì?
Cuối cùng không những không có lấy được tiền, còn góp thêm bản thân mình vào.
Ngu xuẩn đến mức như vậy.
Anh ta quả thực sắp tức đến mức bùng nổ.
Vốn là chuyện tốt, bây giờ lại không thuwcjhieenj được.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tân Viên vón không đáng tin, không phải sao? Anh luôn mồm nói cô ta là người phụ nữ của anh, kết quả là yêu cầu duy nhất để cô ta thả Tô Noãn Tâm là lại để cho tôi ngủ với cô ta một đêm, đến cả giường cô ta cũng chuẩn bị ngay ở chỗ gặp mặt, nếu anh không tin thì tôi có thể chụp ảnh hiện trường gửi cho anh!”
Nam