Lệ Minh Viễn gọi điện thoại cho Lý Mạnh, bảo anh ta điều tra tất cả camera dọc theo con đường này, truy nã một chiếc xe có đầu bị đụng.
Người của anh vội vàng hô lên: “Đại ca, là Wuling Hongguang! Xe vanl”
Lệ Minh Viễn nói cho Lý Mạnh, Lý Mạnh lập tức cho người đi điều tra.
“Làm sao anh biết là xe van?” Một người khác hỏi.
“Nhìn những mảnh vỡ này là biết… Ông đây hiểu về xe, anh quản sao?”
“Trên đường chúng ta đến đây không có gặp cái xe nào… Vậy cứ đuổi theo về phía trước, đợi tin tức của Lý Mạnh”
“Vâng, đại ca, hay là để chúng tôi lái xe cho, nhìn anh lái xe đáng sợ như vậy, chúng tôi chỉ sợ anh trực tiếp lái xe xuống luôn đấy núi mấy”
Lệ Minh Viễn không từ chối.
Nhưng vẫn thúc giục bọn họ lái xe nhanh hơn như cũ.
Xe đã lái như bay mà anh vẫn còn cảm thấy chưa đủ nhanh.
Chẳng mấy chốc Lý Mạnh đã tra được.
“Chiếc xe MiniBus hoàn toàn chính xác rất khả nghị, khi tới trên xe giống như chỉ có một người, lúc xảy rả tai nạn xe cộ xong cũng chỉ có một người, hơn nữa tốc độ lái xe rất nhanh… anh ta không đi đường cao tốc, xe đã lái vào khu không người… tổng giám đốc, hay là chúng ta phái người đuổi theo trước, anh trở về trước đi, chiếc xe kia không nhất định là.
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tiếp tục đuổi, đến khu không người”
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Mạnh không khỏi cười khổ….
Tổng giám đốc lợi hại như vậy mà cũng không thể cứu được cô Tô…
Có thể làm sao bây giờ.
Cô Tô bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, đoán chừng tổng giám đốc