Nam nhanh chóng không có chỗ che thân, dứt khoát làm vì mẻ không sợ rơi nói: “Cô ấy không chết”
“Anh là người của Tân Viên” Lệ Minh Viễn thản nhiên nói.
Đám thuộc hạ của anh đều kinh ngạc.
“Đại ca! Anh chắc chứ?”
Lệ Minh Viễn không trả lời vấn đề của bọn họ, chỉ nhìn Nam nói: “Chúng ta đã từng nói chuyện qua điện thoại, không phải sao?”
Nam cười khổ nói: “Đúng vậy, nhưng Tô Noãn Tâm đã hứa sẽ không giết tôi”
“Anh chắc chứ? Anh khiến chị dâu nhà tôi bị hố thảm như vậy, chị dâu nhà tôi còn hứa hẹn sẽ không giết anh?”
“Ban đầu quả thật là hố cô ấy, nhưng tôi cũng cứu cô ấy rất nhiều lần… Trên đường đi, hầu hết mấy người phụ nữ kia đều khó tránh khỏi vận rủi, duy chỉ có Tô Noãn Tâm… Cô ấy không bị bất cứ ai chạm vào, hơn nữa dưới sự trợ giúp của tôi, giết chết một người định động vào cô ấy”
Vẻ mặt Lệ Minh Viễn trầm xuống: “Anh nói cô nhóc ra tay giết người?”
“Đúng vậy, tôi cho cô ấy lưỡi sao, cô ấy tự tay giết chết… Thi thể vẫn còn ở chỗ kia kìa Thuộc hạ của Lệ Minh Viễn nghe vậy thì ai nấy cũng đều rất kinh ngạc, còn chạy tới kiểm tra thi thể báo cáo cho Lệ Minh Viễn: “Đại ca, chị dâu giết người dùng gối thúc mặt, sai đó một dao cắt đứt cổ! Còn rất lưu loát”
“Câm miệng!”
Lệ Minh Viễn đột nhiên rống to một tiếng, thuộc hạ của anh không dám nói cái gì nữa.
Chỉ thấy Lệ Minh Viễn đứng nguyên tại chỗ nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh.
Cô nhó tốt đẹp của anh… Cô nhóc sáng rực như ánh sao đó, bây giờ lại phải trải qua nhiều chuyện âm u như vậy.
Cô nhóc sạch sẽ như vậy, bây giờ trên tay cũng đã dính vào mạng người.
Là anh ta không bảo vệ cô cẩn thận.
Anh hít sâu vào một hơi,