Tô Noãn Tâm gật đầu, cầm bánh mì gặm một cái: “Ừm, hương vị vẫn được”
So với trước đó chỉ ăn lương khô, ít nhất cái bánh mì này còn có vị bơ.
Đợi các cô ăn no xong, đã có người tới mua nô lệ.
Một người đàn ông nhìn vô cùng hèn mọn đước trước mặt mấy người phụ nữ lần lượt nhìn.
Thấy vậy, đa số phụ nữ đều rụt cổ.
Chỉ có một số ít không muốn tiếp tục ở chỗ quỷ quái này, muốn nhanh chóng bị bán đi.
Cái người phụ nữ nước ngoài kia cũng nhắc nhở bọn họ: “Không được để bị mua, đó là một kẻ tâm lý biến thái.
Ba người Tô Noãn Tâm rụt cổ lại, nhao nhao cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Chẳng mấy chọn tên kia đã chọn được một người phụ nữ Việt gây yếu.
Đó là người đầu tiên nị mua.
Sau đó có một lão già hơn bảy mươi tuổi đến mua hai người phụ nữ Việt.
Hình như phụ nữ Việt rất được hoan nghênh ở đây.
Khó trách sẽ có đội ngũ chuyên buôn lậu phụ nữ.
Hơn nửa ngày, số phụ nữ đã vơi hơn phân nửa.
Chờ đến buổi tối, Tô Noãn Tâm mới biết được cái gì gọi là địa ngục trân gian…
Buổi tối chỗ này không buôn bán, mấy người trông coi chỗ này vọt thẳng đến bắt người…
Tô Noãn Tâm bụm mặt, run rẩy không dám nhìn.
Cái người phụ nữ ngoại quốc kia là người quen của chỗ này, rất nhiều người đều biết cô ta.
Gần như là vừa vào đã đi thẳng tới chỗ cô ta.
Cho dù người đầy thương tích cũng không được bỏ qua.
Tiếng thét, tiếng khóc chói tay vang lên không ngừng.
Trong đó có một người đưa tay ra bắt đám