“Sắp rồi”
“Đã triệu tập đủ nhân thủ chưa?”
“Không chỉ đầy đủ, còn thuê thêm được không ít lính đánh thuê ở nước ngoài, cộng thêm chúng ta nữa, chắc chắn là đủ”
Lệ Minh Viễn không dám đi ngủ.
Chỉ cần ngủ là anh sẽ mơ thấy cảnh tượng cô nhóc của mình tuyệt vọng khóc.
Cô tuyệt vọng khóc hỏi anh tại sao vẫn chưa t‹ Nhưng mà mỗi lần anh đến nơi đều trễ một bước.
Nghe thủ lĩnh của đám người da đen kia nằm rạp trên mặt đất, chật vật nói: “Hôm qua đã bán ra”
“Bán đi đâu?”
“Thị trường nô lệ”
“Ở đâu, mau dẫn đường!”
“Tôi có thể tìm người dẫn các người đi, tôi bị thương… không đi được”
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: “Phải mất bao lâu mới tới thị trường nô lệ?”
“Một ngày đường”
“Bọn họ đã bị bán ra ngoài chưa?”
“Phụ nữ việt bán rất chạy… khả năng bị bán lẻ ra các nơi là rất lớn…”
Lệ Minh Viễn không biết nói cái gì cho phải.
Lại trễ mất một bước.
Cô nhóc đáng thương của anh, thế mà lại bị xem như hàng hóa bán ra ngoài.
Những tên không bằng súc vật này!
“Ngoại trừ phụ nữ với trẻ con, giết hết toàn bộ, không được để lại một ail”
“Dạ, đại cal”
Giờ phút này, Lệ Minh Viễn đã giết tới đỏ mắt.
Chỗ anh đến giống như là địa ngục.
Sáng hôm sau, hội sở nô lệ lại mở cửa kinh doanh.
Có một nhóm mặc áo dài trắng, nhìn giống như là bác sĩ tới.
Bọn họ dùng tiếng Anh lưu loát nói với tất cả các nô lệ: