Giây phút này Kỷ Vân Như vô cùng hèn mọn.
Nhiếp Hạo không cố chấp.
Bởi vì Kỷ Vân Như như thế này rất hiếm thấy.
Cô ta từ trước đến nay đều vô cùng mạnh mẽ, rất hiếm khi có thời điểm yếu ớt.
Anh ta yên lặng nhìn lướt qua Minh Dao đang ngủ say trên giường, hít sâu một hơi nói: “Em tới đi, anh đưa cô bé đi chỗ khác, nếu không có anh ở đây thì em chờ một lát”
“Được, Hạo, chúng ta…”
Cô ta thật sự rất cần Nhiếp Hạo.
Trên đời này dường như chỉ còn lại mỗi mình anh ta.
Nhiếp Hạo biết hết tất cả mọi thứ của cô ta, đối với cô ta không rời không bỏ… Cho dù cô ta có đối xử với Nhiếp Hạo tồi tệ như thế nào, từ đầu đến cuối anh ta chưa từng rời đi.
Nhiều năm như vậy nếu không có Nhiếp Hạo, Kỷ Vân Như đã sớm không chịu nổi mà phát điên.
Cúp điện thoại, tâm trạng của Nhiếp Hạo vô cùng phức tạp, lấy chăn bọc Minh Dao lại, ôm cô bé rời khỏi khách sạn.
Chỉ có thể… xin lỗi cô nhóc.
Cũng may Minh Dao khóc quá mệt mỏi nên ngủ rất say.
Lúc trước Nhiếp Hạo cũng đưa đón Minh Dao về chỗ Bạch Kỳ Sương mấy lần nên vẫn nhớ đường.
Hơn nửa đêm còn mang người qua, Bạch Kỳ Sương rất kinh ngạc.
“Minh Dao… ngủ rồi?”
“Ừ, khóc mệt…”
“Làm phiền anh.
.
”
“Không sao, tôi có việc gấp nên mới ôm cô bé trở lại, nếu mai vẫn còn khóc tôi lại đến”
Bạch Kỳ Sương cười khổ: “Vậy cảm ơn anh”
Hiếm thấy trên đời này trừ Tô Noãn Tâm còn có người đối xử với Minh Dao tốt như thế.
Trong lòng Bạch Kỳ Sương không nhịn được xúc động.
Đưa Minh Dao cho Nhiếp Hạo cô ấy thật sự không