“Bố ơi!” Cô bé Minh Dao chạy như bay đến chỗ Lục Viễn Phương, Lục Viễn Phương đón lấy cô bé và ôm vào lòng.
“Suyt, ở ngoài Minh Dao đừng kêu bố là bố”
Cô bé Minh Dao lè lưỡi nói: “Con biết rồi, chào chú Lục ạ!”
Lục Viễn Phương không khỏi áy náy, ông ta thật sự không muốn người nhà họ Lục biết đến Minh Dao rồi đưa về nuôi.
Đối với Kỷ Vân Như, dẫu sao ông ta vẫn lo lắng.
Lục Viễn Phương hiền hòa nhìn con gái: “Minh Dao muốn học piano à”
“Dạ, Nhiếp Hạo giúp con đăng ký học lớp piano, sau đó dẫn con đến đây mua”
Cây piano đầu đời của con gái, làm sao có thể để người khác mua cho?
Lục Viễn Phương nhìn Nhiếp Hạo bằng ánh mắt không vui, nhưng Nhiếp Hạo cũng không để ý ông ta, mà lại để ý Lục Tích.
Đây là đứa trẻ do Kỷ Vân Như sinh ra.
Trông cậu rất điềm tĩnh và hiểu chuyện, hơn nữa vô cùng đẹp trai, mặt mũi cực kỳ giống Kỷ Vân Như.
Lúc tham gia tiết mục, Nhiếp Hạo tiếp xúc với cậu rất nhiều lần.
Cậu luôn gọi đối phương là chú Nhiếp.
Nhưng trừ những câu nói lễ phép, hai người chưa từng trao đổi chuyện gì.
Mỗi lần nhìn cậu, tâm trạng Nhiếp Hạo khá phức tạp, cảm giác nói không nên lời trào dâng trong lòng.
Anh ta không biết đó là cảm giác gì, nhưng Lục Viễn Phương lại hiểu thấu.
Hơn nữa còn không thèm để ý.
Lục Viễn Phương nhoẻn miệng thành một đường cong vừa phải: “Ảnh đế Nhiếp’“
Nhiếp Hạo ra ngoài thường phải đội mũ lưỡi trai, đeo mắt kính và khẩu trang.
Bằng không sợ người ta nhận ra, dẫn đến náo động.
Nghe Lục Viễn Phương chào hỏi mình, Nhiếp Hạo hơi mất tập trung và gật đầu: “Chào anh”
“Đàn piano của Minh Dao