Nếu giống như trước đây cứ trực tiếp làm thì nay lại phải lùi sang ngày mai.
Lệ Minh Viễn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chỉ nghe Lý Mạnh dở khóc dở cười: “Cô Tô vừa mời tôi và tổng giám đốc cùng về nhà ăn cơm... cô ấy có chuẩn bị bữa cơm cho tôi.”
Thì ra là thế,
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: "Biết rồi, vậy thì ngày mai.
Cô gái khi đúng là kiến lợi khởi ý, chỉnấu một bữa ăn đã khiến những người xung quanh phải xuýt xoa
Nhưng buổi tối sau khi trở về nhà, anh phát hiện Tô Noãn Tâm thực chất là ma quy.
Không chỉ Lý Mạnh, lúc này Thím Lý nhìn cô, phải gọi là một vẻ dịu dàng... người không biết còn cho rằng kia là con gái của bà.
“Noãn Tâm, cậu chủ về rồi."
Tô Noãn Tâm nhanh chóng lao ra khỏi bếp, nói: “Chủ, chủ về rồi!" Lệ Minh Viễn nhàn nhạt gật đầu: "Bữa
ăn đã làm xong chưa?"
“Xong rồi, chú, chú đợi chút, tôi dọn canh cho chủ trước, chủ uống canh trước rồi hằng ăn cơm, như vậy rất tốt cho sức khỏe, mẹ tôi nói đó
“Noãn Tâm, thêm làm là được cháumau ngồi đi."
"Aiya, thím Lý, thím đã nấu cùng thầu quá nhiều thứ rồi, bưng vài món ăn mà thôi, cháu làm là được."
Noãn Tâm thực sự, rất ngoan, đã chăm chỉ lại còn ưa nhìn nữa."
"Aiya, thím Lý, thim cứ khen cháu như vậy, cháu xấu hổ.
Trong bếp, truyền đến cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lý Mạnh môi mìm cười nói: “Cô Tôi rất hợp duyên với mẹ tôi.”
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: “Tính khí
thím Lý tốt."
“Tính khí mẹ tôi tốt? Tổng giám đốc, anh không hiểu đấy... em họ tôi thường bị bà ấy mắng lắm."
Vậy ý anh là Tô Noãn Tâm ngoan sao?Ngoan chỗ nào?
Chả khác nào một con cáo nhỏ tinh ranh vậy!
Một bữa ăn phù hợp cho cả chủ và khách, mẹ con Lý Mạnh và thím Lý khen ngợi Tô Noãn Tâm suốt bữa ăn.
Khen đến mức mặt Tô Noãn Tâm đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ chớp mắt nhìn Lê Minh Viễn
Lê Minh Viễn nhưởng mày, không nói gi.
Tô Noãn Tâm nấu ăn bình thường thực sự rất ngon, súp cũng rất phù hợp với khẩu vị của anh.
Sau bữa ăn, Tô Noàn Tâm giúp thi Lý cùng dọn dẹp bàn ăn, nhặt hết thịt và xưởng trên bàn ra
Đặt lên đĩa