Sau đó anh huýt sáo gọi Bạch Tuyết. Bạch Tuyết nghe thấy tiếng gọi của chủ, tiếc đứt ruột quay trở lại.
Tô Noãn tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không dám đến gán.
Chỉ nghe thấy Lệ Minh Viễn nói: “Chạy gì chứ?"
“Chú à, chủ không thấy nó vừa ra khỏi lồng là liền chạy đuổi theo tôi sao?"
Tô Noãn Tâm, em tưởng rằng sức cuốn hút của em với nó còn qua được sức hấp dẫn của miếng xương trong cái địa trên tayem sao, còn không cho nó thèm ăn sao?"
"Á? Chủ, vậy nghĩa là nó không đuổi theo tôi... mà là đuổi theo miếng xương thịt?”
"Không thì cô tưởng là gì? Thức ăn cho chó nó còn không thèm ăn nữa."
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười đi tới, đặt cái đĩa xuống trên mặt đất.
Quả nhiên, Bạch Tuyết đột nhiên chạy qua, gặm một miếng xương thịt, ăn rất vui
Tô Noãn Tâm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chủ, sao chủ không nói sớm.
“Cô đã cho tôi cơ hội để nói chưa?
Lê Minh Viễn thản nhiên nói: "Cũng muộn rồi, một lát nửa kêu tài xế đưa cô về
“Biết rồi ạ, cảm ơn chủ
Lê Minh Viễn trở về phòng Tô Ngân Tâm ở nguyên chỗ cũ, thấy Bạch Tuyết rất vui vẻ, nhìn còn có vẻ khá ngoan ngoãn. Cô thử giơ tay, sở vào đầu nó. 1
Bạch Tuyết ăn miếng xương của cô cho, thấy cô sở vào đầu cung không hề tức giận, còn không ngừng vẫy đuôi với cô.
"Bạch Tuyết ngoan, lần sau chị lại mang xương thịt cho Bạch Tuyết, nhớ là lần sau không được chạy đuổi chị nhé, cũng không được sủa chị."
“Nhìn như thế này, còn ngoan ngoãn nữa, dịu dàng thêm chút thì càng đẹp trai hơn."
Lê Minh Viễn đi đến cửa biệt thự, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua phía bên này một lát.
Dưới ánh đèn trong vườn, một người một chó
Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa, nổi chuyện với chó, nó sẽ hiểu chắc?Sau khi cho chó ăn xong, Tô Noãn Tâm được tài xế đưa về trường.
Trên đường cô còn không quên gọi điện cho mẹ, nói với bà rằng hôm nay có đến nhà Lê Minh Viễn, thể hiện tài năng cho anh xem.
Ngược lại cô không nói chuyện có tìm Lê Minh Viễn đề nhờ anh chút chuyện.
Tô Ngọc Mỹ ở đầu dây bên kia khen cô hiểu chuyện, có ơn biết trả