Ngô Thu đột nhiên mở to mắt nói: "Không có khả năng! Bạch Kỳ Sương đang không ở trong nước, làm sao có thể dạy cho diễn xuất cho cô?" nhập "Chính thức tự giới thiệu về mình một chút, đệ tử môn duy nhất của ảnh hậu Bạch Kỳ Sương, Tô Noãn Tâm đã gặp được người quản lý của cô giáo tôi!" Ngô Thu sắc mặt khó coi nói: "Tô Noãn Tâm cô điên rồi sao? Cô có biết bây giờ cô đang nói gì không? Cho dù nếu Bạch Kỳ Sương thực sự là giáo viên của cô, cô lại dám trắng trợn nói ra như vậy cô không sợ tự mình rước lấy phiền phức sao?
Hay là cô căn bản cũng không hề biết, Bạch Kỳ Sương chính là một cái phiền toái?"
Tô Noãn Tâm cười nhạt nói: "Cô tôi nói cô là người tốt, cho nên tôi không có ý định lừa gạt cô, cô ấy nói... Nếu có thể tranh thủ để cô làm đại diện dẫn dắt tôi, thì để tôi cố gắng hết sức!
Nếu tranh thủ không được, thì cũng đừng miễn cưỡng Ngô Thu cau mày nói: “Khi nào thì cô ấy sẽ quay về nước?” “Tôi cũng không biết rõ, hành tung và tình trạng của sự phụ tôi bây giờ tôi sẽ không nói với bất kỳ kẻ nào!
Ngô Thu cười lạnh nói: “Cô nghĩ tôi sẽ nhìn vào tình cảm của sư phụ cô và đồng ý dẫn dắt cô?" "Không hề, tôi chỉ thể hiện khả năng tương lai của mình cho cô, tiền đồ vô hạn! Nếu đại diện Ngô bỏ lỡ tôi, về sau cô nhất định sẽ hối hận." "Ah... Quả thực là bê con mới sinh không sợ hổ!" "Chẳng lẽ không đúng sao? Cái gọi là hậu trường tôi có, cái gọi là thực lực mặc dù hiện tại không có, về sau cũng sẽ có! Tôi vừa nói tôi muốn trở thành người của cô như vậy, cũng không phải chỉ nịnh bợ cô!
Mà tôi thực sự muốn trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ những người xung quanh và không để cho họ bị tổn thương" “Cô muốn bảo vệ người bên cạnh, bao gồm cả Bạch Kỳ Sương?” “Đúng vậy!” Tô Noãn Tâm kiên quyết nói. "Cô quả thực là không biết lượng sức mình! Cô có biết nếu chuyện cô là học trò của Bach Sương bị truyền ra ngoài để những người đó biết, thì ngày mai có thể là ngày giỗ của cô!" "Chú tôi sẽ bảo vệ tôi! Tôi không sợ" "Chủ nhà cô?” "Tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, người nằm quyền nhà họ Lệ, Lệ Viễn Minh là