“Chà! Chị Ngô! Xe của chị nhìn ngầu quá!” “Em thích không? Thích thì kêu tổng giám đốc Lệ mua cho em, dù là mấy chục chiếc thì anh ấy cũng mua nổi. “À... Vẫn đừng nên đi, chú ấy vừa mới mua cho em một tòa lâu đài để dưới tên em, ước chừng có giá trị rất lớn... Nợ chú ấy quá nhiều sau này không thể trả nổi.”
Đậu phộng!
Lâu đài?
Trong lòng Ngô Thu cực kỳ khiếp sợ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Quả nhiên đãi ngộ đối với bà xã tương lai không thể tùy tiện chơi đùa được.
Khóe miệng Ngô Thu ngay lập tức cong thành một độ cung: "Không hổ danh là tổng giám đốc nhà em... Không biết là anh mua lâu đài trên đoạn đường nào nhỉ, thành phố này tất đất tất vàng, lâu đài có thể xây ở nơi tốt không nhiều lắm.
Lâu đài ở trong thành phố ước chừng không vượt quá số năm.
Trong số năm đó còn có khả năng là loại khu phong cảnh, viện bảo tàng cho khách đến tham quan. O ben phía Nam thành phố... Ngày hôm qua chú ấy còn dẫn em đi tham quan, trông rất đẹp!"
Phía Nam thành phố?
Lâu đài của nhà họ Kỷ?.
Kỷ Vân Lục bán lâu đài rồi à?
Ánh mắt Ngô Thu không khỏi cứng đờ: "Bên ngoài lâu đài có phải có một cái hồ rất lớn không?" "Chị Ngô cũng biết à?"
Sao có thể không biết...
Ngô Thu bình tĩnh nói: "Em chắc chắn rằng căn biệt thự đó tổng giám đốc Lệ trực tiếp mua cho em không?" "Chú ấy nói mua để làm của hồi môn cho em, chú ấy để thẳng nó dưới tên của em rồi... Là do chính trợ lý Lý đi làm, đợi sau này mẹ em xuất viện, bọn em sẽ dọn đến đó ở, chú ấy nói ở đó có nơi chú ấy muốn thay đổi một chút, em cũng không hiểu mấy cái đó. Nhưng phẩm vị của chú ấy chắc chắn rất tốt, chắc là càng sửa càng đẹp."
Ánh mắt Ngô Thu phức tạp nói: "Tổng giám đốc Lệ đối xử với em rất tốt đấy." "Vâng, chú ấy đối xử với em và mẹ em đều rất tốt! Chị Ngô, bây giờ chúng ta đi vào à?" "Đi, đi thôi, trước tiên chị dẫn em đi gặp đạo diễn "
Chỉ là Ngô Thu có chút không hiểu được, cô bé Tô Noãn Tâm tuy dáng vẻ trông cũng xinh xắn, nhưng Lê Minh Viễn xuất thân hào môn, cô gái xinh đẹp gặp qua không dưới một ngàn người.
Rốt cuộc Tô Noãn Tâm làm sao có thể lọt vào