"Tôi đã nói được thì chắc chắn sẽ làm được!"
"Được rồi! Tốt lắm! Kỷ Vân Như tôi lần đầu tiên trong đời bị ép phải xin lỗi người khác như thế này.
Lê Minh Viên, đợi đó cho bà đây! Hy vọng cậu không có ngày rơi vào tay tôi, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu khó sống đấy!
Lê Minh Viên cười nhẹ và nói: Tôi hy vọng Kỷ Vân Tiêu có thể được chữa khỏi, bà cả Kỷ lấy lại được sự coi trọng như trước đây rồi hãy nói những lời này trước mặt tôi! Vào lúc này nói những câu đó không có chút uy nghiêm nào, cũng chẳng có chút thuyết phục nào
Ký Vân Như tức giận đến mức ngón tay run lên, đập điện thoại xuống đất
Tô Noãn Tâm kêu lên.
Bà cả Kỳ, đó là điện thoại của tôi! Sao bà không đập điện thoại của bà ấy Kỷ Văn Như túc giận nói: “Tôi mua trả có cái mới là được chứ gì!"
"Ồ...!vậy tôi sẽ đi gỡ sim điện thoại.
Bà cả nhớ những lời bà nói nhé, nhớ mùa cho tôi cái điện thoại mới."
Vừa nói cô vừa cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đã bị hỏng và tắt máy, lấy sim điện thoại ở bên trong
ra.
"Hừ...!Đến mức vậy sao, lẽ nào chủ của cô nghèo đến mức không có tiền mua điện thoại cho cô sao?"
Tô Noãn Tâm được Lê Minh Viễn chống lưng, hiện tại cô không sợ khi đứng trước mặt bà cả Kỷ nữa rồi.
Cô trợn mắt nói: "Ăn miếng trả miếng thôi.
Chú tôi không đánh rơi điện thoại của tôi, sao phải nhờ chú ấy mua cho mình chứ? Bà cả đập vỡ điện thoại của tôi nên cô đương nhiên phải trả tiền cho tôi rồi!"
"Hừ.
thật là cưng chiều, không biết thằng nhóc đó có bị mù hay không mà lại nhìn trúng một đứa như cô chứ
Tô Noãn Tâm quay lại nói thẳng: