Lệ Minh Viễn bị bẩn mắt, nhìn thấy thứ ghê tởm.
Hiện giờ anh chỉ muốn nhìn những thứ tốt đẹp, nhìn thật lâu...!mới có thể tẩy rửa những thứ xấu xa, bẩn thỉu kia đi.
Khi cô nhóc đột nhiên tỉnh dậy, vẻ mặt anh có chút không được tự nhiên nói: “Làm xong việc rồi nên về”
VÀ à...!chú vất vả rồi! Chú ơi, bây giờ mấy giờ rồi”
Tô Noãn Tâm ngáp một cái, sau đó xốc chăn ra đi xuống giường.
Minh Dao bị tiếng nói chuyện đánh thức cũng dụi dụi mắt nói: “Chị ơi...!phải dậy rồi sao?”
"Đúng rồi, không thể ngủ nhiều quá, ngủ nhiều quá tối sẽ không ngủ được đâu!” “Em nghe lời chị, em cũng dậy”.
“Ba giờ rồi.” Lệ Minh Viễn nhìn đồng hồ đeo tay rồi trả lời.
"Ôi trời, Minh Dao, buổi chiều chị còn phải học lái xe nữa!”
Động tác của Minh Dao càng nhanh hơn, hai người luống cuống mặc quần áo cẩn thận, sau đó nắm tay nhau chạy ra khỏi phòng.
Huấn luyện viên chờ đến tối sầm mặt, đã nói rõ ràng là hai giờ bắt đầu, đợi đã một tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng khi Tô Noãn Tâm tới, vẫn tươi cười nịnh nọt: “Cô Tô dậy rồi sao?”
“Xin lỗi huấn luyện viên...!tôi ngủ quên”
“Không sao cả, cô Tô tập muộn hơn một tiếng cũng được.”
Lệ Minh Viễn đứng ở ban công trên phòng, nhìn Tô Noãn Tâm dẫn theo Minh Dao xuống dưới lầu tập lái xe.
Cô nhóc đã tiến bộ rất nhiều, có thể thấy rất cố gắng học hành.
Đột nhiên, tuyết lại rơi.
Lệ Minh Viễn có chút mờ mịt nhìn lên trời, những bông tuyết dần rơi xuống...!
Rất nhanh sau đó, dưới lầu vang lên những tiếng hô vang.
"Oa! Minh Dao nhìn này! Tuyết rơi rồi! Đây chính là trận tuyết đầu mùa năm nay! Chú ơi chú...!mau ra xem tuyết này!”
Đúng vậy, trận tuyết đầu mùa năm nay.
Nhìn những bông tuyết rơi ngày càng nhiều...!có thể thấy trận tuyết này cũng không