Tô Noãn Tâm bất giác nhìn Dương Diễm một cái và bất lực nói: “Cô Kỷ thật sự đang nghiêm túc sao?” “Tôi không thích gạt người, tôi nói rồi, tôi không giống họ, đúng rồi, lần trước tôi còn từng giúp đỡ Lệ Minh Viễn nữa đấy, lần anh ấy trúng độc ấy.
Cô hãy nể tình chồng chưa cưới của mình mà cho tôi một cơ hội đi.” “Từng giúp chủ nhà tôi sao? Lần trước trúng độc “Đúng vậy, chính là ở nhà họ Lê.
Khi ông cụ ép Lê Minh Viễn phải nghe lời đấy, lúc đó có tôi, Lan Bảo Khiết và Cổ Thanh Nhã được mời đến nhà họ Lê, sau khi Lê Minh Viễn trúng độc thì cần phải chọn một người, anh ấy đã chọn tôi nên tôi đã giúp đỡ anh ấy đấy."
Tô Noãn Tâm lúc này khó chịu như thể vừa nuốt phải con ruổi vào bụng vậy.
Giúp đỡ chú? Giúp thế nào chứ?
Giúp giống như lần đầu tiên cô gặp chú sao? Vì vậy hôm đó chủ mới quay về tìm cô trễ như thế.
“Xin lỗi cô Kỷ, tôi không có hứng thú! Dương Diễm chúng ta đi nào!”
Dương Diễm nghe cuộc đối thoại của hai người họ mà không hiểu gì cả.
Cô ấy bị Tô Noãn Tâm kéo vào trong trung tâm hội nghị mà vẫn còn ngơ ngác.
Kỷ Hoải An thấy cô lại không chịu nể mặt mình nên khuôn mặt tỏ vẻ bất lực vô cùng.
Thôi mặc kệ.
Chuyện kết bạn cũng cần phải dựa vào duyên phận nữa.
Cô ta có ấn tượng rất tốt với cô Tô này nhưng người ta hình như không quan tâm đến cô ta cho lắm.
“Noãn Tâm cậu sao thế?” Dương Diễm bất giác lên tiếng hỏi.
Tô Noãn Tâm hít một hơi thật sâu rồi nói: “Dương Diễm, tớ không sao.
“Nhưng trông cậu có vẻ không ổn lắm.
“Thật sự không sao mà! Hôm nay là sinh nhật của Xuân Mạn, chúng ta phải vui lên chứ, không được mất hứng.
Đi nào, bên kia hình như có rất nhiều thức ăn ngon đấy!” “Được thôi, tối nay chúng ta vẫn chưa ăn tối đấy, đến đó kiếm gì đó ngon ngon ăn nào!”
Trong lòng Tô Noãn Tâm cảm thấy chua chát nhưng trước mặt lại không dám thể hiện ra.
Cô sợ Dương Diễm và Xuân Mạn sẽ lo lắng.
Một lúc sau, Lâm Xuân Mạn sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ đã đi đến và nói với vẻ mặt thất vọng: “Tần Thiên vừa mới trả lời tin nhắn của tớ, anh ấy nói hôm nay không rảnh đến.
Tô Noãn Tâm cười đau khổ nói: “Không rảnh thì không rảnh, có tụi tớ ở bên cạnh cậu còn không đủ vui sao?” “Nhưng mà, nguyện