**********
Dương Diễm sợ Tô Noãn Tâm bị dọa sợ, liền vội vàng nói: “Những người đó không dám làm loạn đâu, Noãn Tâm có chủ của cậu ở bên! Đây là thủ đô, có người nào dám gây sự với Lệ Minh Viễn chứ?” "Đúng đó.
Vì thế tớ không nói những người trong giới quyền quí đáng sợ, mà người tớ nói là những nữ diễn viên, bọn họ đều là những người không từ thủ đoạn, rất thích ghi thù!
Đặc biệt ngày hôm đó, cậu còn ngang nhiên nói trước mặt tất cả mọi người rằng bọn họ đã hủy hoại giới giải trí, đoán chừng ở sau lưng, bọn họ đều ghi thù với cậu rồi!”
Tô Noãn Tâm che mặt nói: “Tớ thực sự....các cậu sao lại không kéo tớ lại!” “Tớ cũng muốn ngăn cậu lại đó chứ! Mẹ tớ còn sợ cậu bị thương, muốn cậu đổi qua đôi dép lê, thì cậu liền từ chối! Ai cũng không cản được cậu.
Thật may lúc đó, chủ của cậu ở phía sau, nếu không bố tớ cũng không biết, làm sao có thể xử lý giúp cậu “Chú cậu không dạy dỗ cậu một trận à?” “Dạy dỗ cái mông ấy.
Chú cậu ấy không cưng chiều cậu ấy lên tận trời thì thôi đi, hầu như điều gì cũng đều đáp ứng hết.”
Dương Diễm cũng dở khóc dở cười mà nói: “Noãn Tâm cậu cũng biết cách dày vò người khác đó.
Khóc lóc không chịu về nhà với chú ấy, chú ấy liền dỗ dành cậu, để cho cậu ôm ôm hôn hôn.
Tớ thực sự hoài nghi cái cuộc sống này mà, dù cậu có ầm ĩ bao nhiêu, Lệ Minh Viễn vẫn phối hợp với cậu, đáp ứng hết mọi yêu cầu, đúng là quá dọa người!” “Ha ha ha, đám cô chủ con nhà quyền quý, muốn xông đến đánh chết Noãn Tâm, người nào người nấy mặt mũi đều tái mét, còn không dám nói gì.
Lan Bảo Khiết dám nói vài câu, kết quả liền bị Tần Thiên mắng cho một trận lại bị chủ của cậu cho một trận tiếp.
Đ oán chừng đã tức muốn chết luôn rồi.”