“Tại sao anh sẽ tức giận?” “Bởi vì chú không muốn, mỗi lần đều bị em hạ gục, chủ nhất định sẽ tức giận.
Lê Minh Viễn không bất giác cười lạnh lùng: “Tô Noãn Tâm, em cho rằng dựa vào em, thì có thể hạ gục được anh sao?” Tô Noãn Tâm liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cách kinh ngạc, nói: “Vậy chú à, không lẽ là chủ tự nguyện sao?” “Quan trọng sao?” “Tất nhiên quan trọng, nếu như chú sẵn sàng làm chuyện đó với em, vậy thì chúng ta chính là bên cầu bên cung rồi!”
Bên cầu bên cung?
Thuật ngữ gì thế này!
Rõ ràng chính là kìm lòng không được.
Lệ Hữu Tuấn khóe miệng giật giật: "Sao lại là bên cầu bên cung?” “Chính là, em uống nhiều thì sẽ muốn nhào đến chú, chủ cũng muốn ôm em đều là muốn đó thôi, đó chính là bên cung bên cầu, vậy đó không phải là em ép buộc chú, em cũng cần khó xử mà không dám đối mặt với chú nữa!”
Thì ra là như vậy!
Cô nhóc rõ ràng luôn nghĩ, anh không tự nguyện, là bị cô ấy ép buộc.
Lối suy nghĩ này...cũng thật sự quá hay rồi.
Anh bất giác mà khẽ cau mày: “Ừm, vậy cứ xem là bên cầu bên cung, không cần phải ngại ngùng khó xử nữa.
Lần sau không cho phép em chạy nữa, biết không?” “Biết rồi ạ.” “Có chắn không cần anh giúp em bôi thuốc?”
Tô Noãn Tâm lắc đầu quyết liệt: “Không cần không cần, lát nữa em phải đi giúp cô đón Minh Dao vậy thì để cho cô giúp em bôi thuốc là được rồi!”
Để Bạch Kỳ Sương bôi thuốc mà không để cho anh bôi?
Có phải quá đề