Cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm ôm bé Minh Dao cùng nhau lăn lộn trên giường ký túc xá.
Minh Dao cười khanh khách không ngừng, ngược lại xua tan đi nỗi phiền muộn trong lòng cô.
Hôm sau lại là một ngày trời tuyết.
Tô Noãn Tâm và Minh Dao mỗi người mặc một chiếc áo bông đỏ thật lớn, chân mang ủng ngắn, đeo khăn quàng cô, mang chiếc túi đeo chéo, cùng nhau được tài xế đưa đến cửa chính của tập đoàn Quốc Doanh.
Lần này, Lệ Minh Viễn không biết cô sẽ đến.
Tô Noãn Tâm cũng không thông báo trước.
Cô nắm tay Minh Dao cùng đi đến trước bàn đăng ký.
"Cô tìm ai a?" “Tôi muốn lên phòng tài vụ tìm Tô Ngọc Mỹ, bà ấy là mẹ tôi." "Vâng, cô hãy trực tiếp đi thang máy, lên tầng mười tám là được." "Cảm ơn."
Cô nhân viên lễ tân không nhận ra cô ngay, nhưng sau khi cô đi, nhìn thấy tên đăng ký, cô ấy mới trợn tròn mắt.
Ôi trời, đây không phải là cô Tô có thể đến không cần hẹn trước, trực tiếp đưa lên văn phòng tổng giám đốc trong lời của thư ký Lý à!
Thế mà mẹ của cô cũng làm việc ở tập đoàn Quốc Doanh?
Hình như hôm qua cô ấy nghe bảo phòng tài vụ có người thăng chức.
Gọi là tổng giám Tô gì đấy.
Chắc hẳn người đó là mẹ của cô Tô này? Tô Noãn Tâm dắt tay Minh Dao đi cùng, tiến vào thang máy.
Cô ngáp một cái, có phần mệt rã rời mà nói: "Tối hôm qua Minh Dao đạp chăn." "Hả? Em có đạp chăn à?" "Ừm.
Hại đàn chị của em phải đắp chăn lại cho em cả một đêm, ngủ không ngon được.
Em chờ đó, lát nữa chị sẽ mua cho em một túi ngủ, xem em còn đạp chăn nữa không!" "Túi ngủ dùng để làm gì ạ?" "Dùng để cho em vào trong túi, nhốt em lại, làm vậy thì em có muốn đạp chăn thế nào cũng không đạp được!" "Không muốn đâu, Minh Dao không muốn bị nhốt đâu!" "Ha ha ha ha.
Chị sẽ nhốt em lại, ai bảo em đi ngủ cũng không ngoan!" "Đàn chị bắt nạt em!"
Khi Minh Dao đang trừng mắt, Tô Noãn Tâm thì cười ha ha thật lớn, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Sau đó, không khí đột nhiên im lặng lại.
Bởi vì Tô Noãn Tâm nhìn thấy Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn thấy cô cũng khá là bất ngờ.
Trong thang máy,