**********
Ngay cả tên cũng gọi là Noãn Tâm
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ đầy ý cười.
không biết từ lúc nào, cuộc sống của hai mẹ con bà đã khiến cho người bên cạnh hâm mộ.
Đời người, thật đúng là chính là thế sự vô thường!
Tô Noãn Tâm vừa ở văn phòng của mẹ cô, làm nũng với mẹ cô một lát, thì có một cái bé gái tìm đến ngoài phòng tài vụ.
"Chú dì.
Cháu tìm một người mặc áo quần giống như cháu, chị ấy là chị gái cháu" "Cháu cũng là con gái của Ngọc Mỹ?" Người trong văn phòng vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Cháu không phải con gái dì Tô, nhưng là em gái của đàn chị cháu." "Đây quả là, một người so với một người lớn lên càng xinh đẹp, dì dẫn cháu vào."
Thấy Minh Dao đột nhiên chạy tới, Tô Noãn Tâm trừng mắt tức giận nói: "Không phải không đi cùng chị sao? Sao lại tìm đến đây?" "Còn không phải sợ chị tức giận à!" "Chị cần gì phải tức giận, em không bên cạnh chị lại thấy rất nhàn nhã ấy!" "Hừ, đàn chị chỉ biết chọc em thôi.
Túi ngủ rõ ràng là để cho người ta không đạp chăn đi, anh Lệ cũng đã nói rồi!" "Ha ha ha, chú còn giải thích những điều này cho em à! Cực kỳ kiên nhẫn." "Anh Lệ nói, nếu chị mệt nhọc, có thể đi ngủ.
Cách bữa trưa ăn cơm với dì Tô, còn có một khoảng thời gian." "Chủ nhà chị thật sự nói như vậy sao?" Tô Ngọc Mỹ vội hỏi: "Tối qua Noãn Tâm ngủ không ngon sao?" "Còn không phải cô bé này buổi tối ngủ đá chăn, thời tiết thì lạnh, con sợ nó cảm lạnh, vẫn luôn đắp chăn nó!" "Chậc, cũng giống con thôi, cũng đừng ghét bỏ Minh Dao người ta, mẹ con cũng bị con hành không ít đâu.
Nếu buồn ngủ, thì đi sang chỗ Minh Viễn ngủ một lát, văn phòng của Minh Viễn có phòng nghỉ." "Con biết rồi.
Vậy Minh Dao thì sao?" "Minh Dao ở lại chỗ mẹ" "Được, vậy con đi ngủ khoảng một tiếng.
buổi trưa lại đến ăn cơm, thật sự buồn ngủ quá" "Nhanh đi đi."
Trên tầng, Lệ Minh Viễn làm việc có chút không yên lòng.
Cũng không biết Minh Dao đã nói chưa, cô nhóc sẽ đi lên sao.
Chợt