**********
"Làm sao? Bà Kỷ sợ tôi xen vào việc của người khác như vậy sao?" "Ai sợ cậu!"
Lệ Minh Viễn cười lạnh nói: "Bà Kỷ, quả thực không sợ tôi! Nếu không thì làm sao lại chạy tới công ty của cô nhóc nhà tôi, đập phá làm loạn!" "Đây là công ty của Tô Noãn Tâm?" "Mở cho nó!" "Lệ Minh Viễn cậu thật sự là ra tay hào phóng! Mua tòa lâu đài của tôi tặng cho nó thì thôi đi, còn mở khai công ty cho nó?" "Cô nhóc nhà tôi đáng giá có được những thứ này, ai cần bà lo? Còn có, bà điều tra nhà cô nhóc nhà tôi?" "Làm sao? Không thể điều tra? Tôi tò mò tòa lâu đài vốn dĩ theo tôi sinh ra mới tồn tại, cuối cùng đã thuộc về ai, không được sao?" "Được, thuộc về cô nhóc nhà tôi.
Bà Kỷ đã vừa lòng chưa?" "Tôi vừa lòng cái rắm! Cho cô bé sinh ra trong gia đình sa cơ thất thế như vậy, sớm biết thế tôi sẽ không bán!" "Cho nên, bà Kỷ đời này, từ đầu tới cuối, vẫn luôn không ngừng tìm đường chết.
Làm chuyện khiến cho chính mình hối hận! Gả cho Lục Viễn Phương cũng vậy, bản tòa thành cũng vậy.
Nhưng, cảnh cáo bà Kỷ một lần cuối cùng, bà làm làm cái gì cũng không liên quan đến tôi, nhưng xâm phạm đến quyền lợi của cô nhóc nhà tôi, và những thứ em ấy để ý, thì chở trách tôi nhúng tay vào!" "Không phải là một cái công ty rách nát nhỏ thôi sao! Tôi bồi thường là được, chuyện có bao nhiều đầu chứ!" Kỷ Vân Như cười lạnh nói.
"Còn có giáo viên của em ấy! Cũng là người bà không thể động!" "Không thể nào!"
Lệ Minh Viễn nhìn lướt qua Lục Viễn Phương bên cạnh nói: "Ngay cả người phụ nữ của mình cũng quản không được,