**********
Chương 539: Đẹp như một bức tranh thủy mặc
Cô ấy không phải đang đau đớn một mình.
Trông ông ấy so với cô còn đau khổ hơn.
ít nhất cô ấy còn có Minh Dao!
Còn ông ấy...chẳng có cái gì.
Chỉ có một gia đình lộn xộn...!không ai có chút ôn nhu.
Còn có một người vợ như Kỷ Vân Như.
cũng không phải đích thân sinh ra con trai.
Mấy năm nay ông ấy đã có được cái gì?
Nghĩ đến cảnh đó, Bạch Kỳ Sương cảm thấy hít thở không thông.
Ngô Thu có chút không đành lòng nói: "Nhưng cậu có thể làm gì bây giờ.
Cậu đang ốc không mang nổi mình ốc, còn quản được anh ta sao?
Đúng vậy.
Cô ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, còn phải chăm sóc Minh Dao.
Nhưng đáng buồn nhất chính là, cô không còn tư cách để chăm sóc anh ấy nữa.
Có thể đối mặt với câu nói này, đều đã là một loại chuyện xa xỉ.
Ngô Thu trong phòng làm việc, Bạch Kỳ Sương khóc đến nỗi không thành tiếng.
Bên ngoài biệt thự, Lục Viễn Phương ngồi ở trong xe, lại cười như một đứa trẻ đang ăn kẹo.
Thật tốt.
Trong mắt cô ấy, còn có ông.
Trong lòng cô ấy, còn nhớ về ông.
Vậy là đủ rồi.
Có động lực để sống tiếp rồi.
Sinh thời.
Ông ấy còn muốn cùng cô ấy lại thoải mái nói chuyện tình cảm oanh oanh liệt liệt một hồi.
Cô ấy ở trong mắt ông, mãi mãi như lúc ban đầu, cô gái quyến rũ ấy như một người chị tâm tình.
Sinh thời, ông còn muốn đưa Minh Dao, cùng đi trượt tuyết, đền bù cho Minh Dao tất cả.
Ông sẽ cố gắng như thể đột nhiên tất cả đều có động lực.
Cuộc sống trầm lặng, lại trở nên sống động.
Bởi vì...cô ấy
Ở cửa biệt thự, Tô Noãn